Tiêu Dạng đã thành công chặn miệng của Bộ Thanh Vân với
lý do “Ta là hộ vệ của ngươi.”
Trên đường đi đến huyện Đồng kia, Bộ Thanh Vân đã hiểu
được từ đầu đến cuối câu chuyện.
Về cơ bản là hắn đã bị ép đến núi Ngu Công là bởi vì hành
động của Hoắc Tương Khinh.
Vị kia là Đại tướng quân.
Mà Hoắc Tương Khinh này lại bị Mạnh Triệt lừa gạt.
Bộ Thanh Vân thật sự khiếp sợ: “Chính là như vậy sao?”
Sao tướng quân lại dễ dàng tin tưởng người kia như vậy
chứ?
Khi đó Tiêu Dạng lạnh lùng nói: “Hắn ta ngu xuẩn.”
Còn có nguyên nhân sâu xa nhưng Tiêu Dạng cũng không nói
ra.
Mạnh Triệt bịa đặt chứng cứ, vu hãm Tiêu Dạng dùng thuốc
độc hại chết tiên đế.
Đầu óc của vị tướng quân kia không tốt mới có thể khinh
địch như vậy.
Sau lần giằng co đó, tướng quân bị đánh nên tức giận hậm
hực chạy đến phủ Thừa tướng chất vấn, lại mất hứng mà quay về.
Bởi vì trước kia từng bị Mạnh Triệt lừa dối.
“Tướng quân bớt giận, lão phu cũng là nhẹ dạ cả tin, nghe
lời dèm pha của kẻ gian trá, khoảng thời gian trước cũng vừa mới tra ra, hoá ra
là...”
Mới vừa thông suốt xong, Hoắc Tương Khinh lại bị hắn ta
dùng một mạng của hạ nhân lừa xuất môn.
Trên chiến trường thì dụng binh như thần, ở trước mặt cáo
già lại không chịu nổi một kích.
Trở lại vấn đề chính, Tiêu Dạng rất thẳng thắn bày tỏ mục
đích của mình: “Tìm ra chứng cứ tham ô của Mạnh Triệt.”
Bước đầu tiên, đánh bại danh tiếng tốt của Mạnh Triệt
trong nhân gian.
“A.” Bộ Thanh Vân đáp: “Hạ quan bất chấp gian nguy, không
chối từ.”
Cho nên ngài đã lão luyện rồi, xong xuôi sự tình cũng nên
về nhà đi.
...
Vốn đã nghĩ đến hành trình đi huyện Đồng tất nhiên sẽ
không thuận buồm xuôi gió, nhưng Bộ Thanh Vân không nghĩ lại tìm tới cửa nhanh
như vậy.
Huyện nha.
Bộ Thanh Vân liếc mắt nhìn một cái, tinh thần suy sụp.
Người đánh bài thì đánh bài, người ngủ thì tiếp tục ngủ,
nếu không có bảng hiệu viết bốn chữ
quang minh chính đại ở trên, Bộ Thanh Vân sẽ nghĩ mình đang ở sòng bạc.
Tốp năm tốp ba nha dịch thủ vệ chia thành từng nhóm, vẫn
là một người ngủ gật phát hiện ra Bộ Thanh Vân trước.
“Công tử... Ngài, ngài chính là Huyện lệnh đại nhân mới
tới sao?”
Thanh âm người nọ giống như là ấn phải nút tạm dừng,
tất cả nam nhân ở đó đều giật mình, chậm
rãi đứng lên, trong đó còn có người lại gãi gãi đầu rồi mới chịu đứng dậy.
Muốn không quản nhiều, xác định phải thờ ơ thật nhiều.
Bộ Thanh Vân cũng không buồn bực, tủm tỉm cười: “Ta là,
à, về sau mọi người phải chung sống hòa bình.”
“Đúng, đúng vậy.” Bọn họ không ngừng lên tiếng.
Có người chú ý đến Tiêu Dạng phía sau Bộ Thanh Vân, nhìn
thấy hắn mang theo mặt nạ, liếc mắt trao đổi với nhau.
Đây là thị vệ, nhìn qua không phải dễ chọc?
“Ôi chao.” Có người đột nhiên lướt qua tất cả các nha dịch,
một sư gia bộ dáng nhỏ bé chạy tới nói: “Cảm tạ trời đất, tiểu nhân vốn đang
đợi đại nhân đến.”
“Làm sao vậy?” Bộ Thanh Vân vừa cười, vừa lấy ra một
chiếc quạt giấy phẩy phẩy không chút để ý. Cảm giác được sư gia đến gần, mạo
phạm lôi kéo bàn tay mình vào công đường, Bộ Thanh Vân có chút không vui nhíu
mi.
Hai tay Tiêu Dạng giống như điện, nhanh chóng kiềm chặt
lấy tay sư gia đẩy ra.
Bộ Thanh Vân cười cười: “Có chuyện gì cứ nói ra, đừng
chạm vào bản quan.”
Hắn c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.