Cuộc trò chuyện trong phòng sách của Yến Vương phủ, suy
cho cùng chỉ có người trong cuộc mới biết.
Điều khiến cho người ta bàn tán hăng say nhất không gì
khác ngoài việc sau khi Hoắc Tương Khinh đi ra từ Vương phủ, cành mận gai sau
lưng đều dính máu.
Người mà nhìn thấy cảnh này, không ai là không lạnh cả
người, tướng quân sẽ không vì quá nóng giận mà quất Vương gia chứ?
Thế mà mặt của quản gia Vương phủ cứ tươi rói, lại còn
nói với mọi người một sự thật.
Vương gia tốt rồi!
Tốt không thể tốt hơn!
Còn đích thân sai người dùng cành mận gai quất tướng quân
một trận.
Vừa lòng hả dạ!
Mặc dù thân thể rất tốt nhưng tâm trạng của Vương gia lại
như mây mù giăng lối.
Mạnh Triết, vị thừa tướng, thái phó điềm đạm không màng
thế sự.
Xem ra đúng là một con bài tốt.
Mấy ngày gần đây Bộ Thanh Vân cười rất vui vẻ, chuỗi tiền
vốn khởi sắc lần nữa, điều tuyệt vời nhất không thể không kể đến việc huyện
Trường Sa gửi đến một bức thư.
Một xấp ngân phiếu.
Cộng thêm việc mấy ngày nay bán thoại bản đã nhận được
thù lao, cuộc sống thoải mái không chỉ tăng thêm một bậc.
Thỉnh thoảng đi Thanh Phong Uyển thu thập kiến thức, hoặc
cùng người ta xoa bài chơi mạt chược, nếu thực sự nhàm chán thì lật sách thánh
hiền ra xem qua, trải qua cuộc sống thế nào gọi là ung dung tự tại.
Theo kiến nghị của đám người Liên Hương, tên của thoại
bản sẽ là “Bá đạo Vương gia Tiếu lang quân”, ngắn gọn và rõ ràng.
Người tinh mắt có thể nhìn ra cái tên Tiếu Dương lấy từ
ai, với sự nổi tiếng hung ác ngoài ý muốn, hình ảnh của Yến Vương đối với dân
chúng không tồi.
Mọi người ríu rít.
“Lấy ký danh ẻo lả một chút, ngươi cũng phải thi khoa cử
mà, đừng để người ta nhận ra.”
Bộ Thanh Vân vung tay, tìm một sư phụ chạm khắc đặt khắc
một cái ấn ký.
“Thanh Hà cô nương.”
Thật là nữ tính.
Còn quá trình bán hàng thì sao?
Lúc đầu sẽ lưu truyền việc lần đầu gặp mặt của hai người
Tiêu Dương và Vân Họa ra ngoài xem phản ứng thế nào, không ngoài dự liệu phản
ứng đều rất tốt.
Rõ ràng là mọi người chán ghét sở thích đoạn tụ của Long
Dương ra mặt, nhưng hiếm thấy thoại bản có một tình yêu sâu sắc thế này, số
lượng bán ra ngày một tăng cao.
Nhưng đối tượng loại thoại bản này hướng tới là nữ nhân
quan phủ, độc giả cũng là nữ nhân.
Bộ Thanh Vân từng thắc mắc suy nghĩ.
Sao nữ tử lại thích loại thoại bản này nhỉ?
Nếu như cách nghĩ của nam nhân và nữ nhân giống nhau thế
thì còn gì nữa?
Bộ Thanh Vân suy nghĩ không có kết quả, liền tự mình đi
vào càn quét đại chiến mười tửu lầu lớn của Biện Kinh.
Biện Kinh thật sự là một nơi tốt, có thể nói là tiên cảnh
nhân gian.
Những món ngon trên sách mà Bộ Thanh Vân từng thèm nhỏ
dãi đều tập trung hết ở mười tửu lầu lớn của Biện Kinh, hắn cũng rất hào phóng
mời rất nhiều bạn tốt đến cùng nhau thưởng thức món ngon.
Tiền của cạn kiệt, dưới sự thúc giục của Thiếu Đông gia,
Bộ Thanh Vân lại phải dành thời gian viết thêm vài trang.
Phải khen thưởng cho những người dân Đại Lương cần cù
thông minh, người rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ luôn nghĩ ra rất nhiều chiêu
thức kinh doanh, phòng sách Lộc Minh đã sáng tạo ra hai từ mới là “Đăng nhiều
kỳ” và “Cập nhập”.
Vốn dĩ Bộ Thanh Vân phải cố định cập nhập, nhưng đã mê
hoặc Thiếu Đông gia nên trở thành người duy nhất ở phòng sách Lộc Minh không
cần phải cố định cập nhập.
Để cung cấp thời gian vui chơi thoải mái cho Bộ Thanh
Vân.
Chớp mắt đã tới giữa tháng giêng âm lịch, tửu lầu Vọng
Xuân có một câu chuyện khiến cho mọi người đều bàn tán say sưa.
Mang theo chút thần sắc bí ẩn.
Bắt đầu từ cuối năm, mỗi ngày khi mặt trời mọc lên cao,
luôn có một mỹ nữ xinh đẹp ôm đàn tỳ bà tới tửu lầu Vọng Xuân, trên người mặc y
phục màu đỏ như lửa thiêu đốt, không cùng với khách nói chuyện phiếm, không
cùng khách trao đổi ánh nhìn, rũ mi cúi đầu thuận tay chơi đàn, hoặc là uyển
chuyển, hoặc là lưu loát, hoặc là âm vang vang dội.
Nhận được tiền thưởng liền đi.
Đỉnh nhất là không ai biết nàng ta từ đâu đến hay họ tên
gì.
Cho dù cố ý tìm kiếm trên đường thì màu sắc như lửa thiêu
đốt ấy cũng sẽ nhanh chóng biến mất ở cuối con đường, như thể tan biến vô căn
cứ vậy.
Thường xuyên lui tới, mọi người đã phát huy trí tưởng
tượng của mình, bịa đặt về lai lịch và họ tên của vị cô nương ấy.
“Vị cô nương tên Hồng Hồng kia, vốn là người đứng đầu
Ngưng Hương quán, ai biết được lại bị người chồng bạc tình lừa hết tiền, chỉ có
thể ra ngoài bán nghệ thôi.”
Bịa chuyện như thật.
Tú bà Ngưng Hương quán tỏ vẻ: “Không phải ta, ta không
có, đừng nói bậy! Nếu như có nàng ta tôi còn không giao nàng ta ra sao?”
Đừng nói, nhờ vào phúc lợi của vị cô nương này mà tửu lầu
Vọng Xuân đột nhiên nổi danh xa, từ hạng chót của danh sách mười tửu lầu lớn
xếp lên hạng đầu.
Vẻ đẹp vạn người mê.
Huống hồ còn là một người đẹp thần bí giỏi giang không ai
biết rõ hành tung.
Bộ Thanh Vân ngưỡng mộ danh tính mà đến, ngồi phòng
thượng hạng rộng rãi nhất ở lầu hai, kéo màn che lên để có thể nhìn thấy chiếc
bàn trung tâm.
Hắn đã có một cuộc sống vô cùng xa xỉ.
Cảm ơn thoại bản.
Cảm ơn Thiếu Đông gia.
Cảm ơn phòng sách Lộc Minh.
Dưới tửu lầu đã không còn chỗ trống, tràn ngập huyên náo,
mơ hồ có thể truyền đến.
“Rốt cuộc là người chồng phụ bạc nào chứ! Một cô nương
xinh đẹp như vậy mà lại phụ lòng.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Leng keng, leng keng.” Tiếng lục lạc vang lên.
Đây là tiếng mà tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng,
dấu hiệu Hồng Hồng đã tới.
Hồng Hồng đến rồi.
Ánh mắt Bộ Thanh Vân phát sáng, ngồi thẳng người xuyên
qua tay vịn lầu hai nhìn xuống.
Áo đỏ như ráng mây cùng với khuôn mặt xinh đẹp làm cho
nhau cùng nổi bật lên, có thể gọi là như hoa như ngọc. Điều khiến cho người ta
kinh ngạc chính là nốt chu sa giữa hai mắt, được tô lên thành ráng chiều, trông
như sương khói, càng thêm rung động lòng người.
Chỉ với mức độ như vậy.
Trong lòng đã có khoảnh khắc lưu lạc.
Đúng là một tuyệt sắc giai nhân.
Còn tưởng có thể so sánh với Tây Tử Minh phi.
Nhưng hắn lại lập tức lấy lại tinh thần, quạt gấp mở ra
che nửa khuôn mặt, nói với gã sai vặt hầu hạ bên cạnh: “Đàn một bản Xuân Giang
Hoa Nguyệt Dạ.”
Đây lại là một sự sáng tạo thông minh của thương gia.
Có thể trả tiền chọn khúc nhạc.
Bộ Thanh Vân thích ứng rất tốt.
“Vâng ạ, xin quý khách đợi chút.”
Bộ Thanh Vân liền thấy cô nương nhẹ nhàng nhấc tay lên,
khẽ khép ngón tay lại chậm chạp vuốt ve, kỹ năng thành thạo, trông cũng phong
cảnh hữu tình.
Bộ Thanh Vân vừa chống cằm vừa nhắm mắt, lẳng lặng lắng
nghe giai điệu từ ngón tay của nữ tử tuôn ra.
Trước mắt giống như xuất hiện từng cơn sóng biển, ánh
trăng sáng treo trên bầu trời, cùng với một mảnh ánh trăng lấp lánh rơi trên
mặt biển.
“Thật sự rất hay.” Bộ Thanh Vân cố ý cho thêm một thỏi
bạc.
Cho dù đã từng sa sút thì người có thói xấu ăn xài phung
phí như hắn vẫn không đổi.
Lý tưởng sẽ mãi mãi tốt đẹp hơn thực tại.
Kết thúc khúc nhạc kèm theo sự buồn tẻ vô vị, đột nhiên
Bộ Thanh Vân đứng lên.
Tưởng tượng Hồng Hồng vẫn mãi mãi là lý tưởng.
Đúng lúc Bộ Thanh Vân bước ra khỏi tửu lầu Vọng Xuân thì
khoảnh khắc đó tiếng tỳ bà trầm lặng rơi xuống.
Tràn ngập tiếng reo hò.
“Leng keng, leng keng” tiếng của nữ tử muốn rời đi.
Bộ Thanh Vân quay đầu lại, nhìn thấy nữ tử trên khán đài
rộng đứng lên, không nói một lời, thản nhiên gật đầu chậm rãi rời đi.
“Này này này! Tránh ra!” Đột nhiên bả vai bị người ta đẩy
mạnh, Bộ Thanh Vân theo quán tính lảo đảo ra sau, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn
thấy một nam nhân tai to mặt lớn, rất có cảm giác là đứa con trai ngốc nghếch
của nhà địa chủ.
Phía sau nam nhân tai to mặt lớn này dẫn theo một đám
người khí thế hùng hùng đi tới.
Tiểu nhị tửu lầu Vọng Xuân bước lên chào hỏi, toàn bộ đãi
ngộ nhận được đều giống như Bộ Thanh Vân.
Đám người lập tức giải tán.
Người ở phía sau thằng con trai ngốc này đều mang theo
đao.
Khóe mắt của Bộ Thanh Vân đột nhiên liếc đến đội tuần tra
mang đao, đang định đi ủng vào thì bất ngờ dừng lại.
Dưới chân Thiên tử còn có quốc pháp đấy.
Tên ngốc kiêu ngạo nói: “Vợ nhỏ, cùng ta về nhà, ta đảm
bảo cho muội ăn ngon uống đã!”
Hồng Hồng không để ý tới hắn ta, vẫn đi ra khỏi tửu lầu.
“Ngươi…”
“Dừng tay!”
Đội trưởng đội tuần tra với tên ngốc ấy cùng quát.
Hồng Hồng lập tức vượt qua cánh cửa không chút trở ngại,
trước khi đi khẽ gật đầu với Bộ Thanh Vân.
Đột nhiên Bộ Thanh Vân bừng lên một sự hứng thú dữ dội
đối với nàng ta.
Nữ nhân này, đối mặt với tên ngốc có thể mặt không đổi
sắc, thú vị nha.
Thật tò mò, nhưng vị cô nương này rõ ràng đã không muốn
trả lời thì Bộ Thanh Vân cũng sẽ không mặt dày đi theo làm phiền người ta.
Tiêu phí hết thời gian vui chơi, Bộ Thanh Vân, chàng thư
sinh này không có năng lực cho lắm, cuối cùng cũng có người đến Tứ Hợp viện hắn
mới thuê tìm Bộ Thanh Vân.
“Đông Ly, đây chính là việc mà ngươi làm ở Biện Kinh?”
Hàn Dục Minh đến trong dự liệu nhưng chuyện để ý tới lại kiến cho người ta
nghẹn họng nhìn trân trối.
Tại sao thoại bản lưu truyền trong nữ nhân lại chạy đến
tay của Hàn Dục Minh!
Một quyển sách được đóng tinh xảo đặt xuống trên bàn
trước mặt Bộ Thanh Vân.
“Bá đạo Vương gia Tiếu lang quân”.
Bộ Thanh Vân như thấy núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà nụ
cười vẫn không đổi, không cần suy nghĩ mở miệng đáp: “Hàn huynh, huynh đã đọc
qua chưa?”
Câu chuyện trong quyển thoại bản này đều là chuyện đoạn
tụ, với nhân vật ám chỉ…
Bộ Thanh Vân lại hiểu Hàn Dục Minh quá cơ.
Con người này là một người sống trong khuôn phép.
Thói đời chán ghét Long Dương, Hàn Dục Minh thế nào cũng
cùng với thói đời chán ghét mối tình đoạn tụ.
Nếu như trong bạn bè có người lén lút quan hệ đồng tính,
e rằng Hàn Dục Minh sẽ lẩm bẩm âm dương giao hòa mới là chính đạo, bể khổ vô
hạn quay đầu là bờ.
Tóm lại, Hàn Dục Minh là một người quy củ, quy củ đến mức
một sợi tóc cong lên cũng phải ủi vào nếp.
Nhưng hắn cũng là một quân tử, cho nên Bộ Thanh Vân ở
cùng với hắn cũng không tồi.
Nếu như hắn biết quyển thoại bản Long Dương này lấy tài
liệu từ ai, sợ rằng sẽ lẩm bẩm một trận.
Nhớ lại đạo quân tử đầy miệng Hàn Dục Minh, chắc sẽ dịu
dàng, sắp xếp phân tích lại cho ngươi ưu nhược điểm của chuyện này…
Lúc đó lại phải biện minh.
Sau đó lại muốn quay về con đường chính đạo quân tử của
hắn ta…
Cột sống bất giác đứng thẳng, hắn bưng ly trà lên nhấp
một ngụm, khẽ nâng mí mắt nhìn về phía Hàn Dục Minh.
Thấy mặt hắn ta vẫn mỉm cười, ôn hòa như trước, xem ra là
không có phát hiện.
Tuân thủ lễ nghi quân tử, có lẽ cảm thấy tạp thư khá
chướng mắt.
Bộ Thanh Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không cần cùng
với Hàn huynh thảo luận nghiên cứu đạo quân tử thì thật tuyệt vời.
Bộ Thanh Vân cười lộ ra má lúm đồng tiền: “Hàn huynh,
trước đây thiếu tiền nên bản thân đã viết ra cái này.”
Hàn Dục Minh khuyên giải cũng ôn hòa: “Vậy huynh ở kinh
thành có ôn luyện sách vở không?”
Đương nhiên là không.
Bộ Thanh Vân có chút kiêu ngạo, ánh mắt sáng ngời nói:
“Không cần ôn luyện, nhớ kỹ trong lòng.”
“Huynh đó.” Hàn
Dục Minh bất đắc dĩ thở dài: “Cũng không cưỡng ép huynh, mỗi ngày chỉ cần nhìn
qua là được.”