Để ý quan sát, hỏi thăm chuyện xưa từ miệng của tiên sinh
kể chuyện, thông qua sức tưởng tượng mà kết nối với một vài chuyện nhỏ đã trải
qua, Bộ Thanh Vân không thầy dạy cũng hiểu, rốt cuộc đã có thể xâu chuỗi các sự
kiện lại với nhau.
Kết hợp với một vài chuyện mà mình từng trải qua, Bộ
Thanh Vân cứ suy nghĩ mãi, đè nén cảm giác xấu hổ như có như không trong lòng,
cố ý tô điểm quá khứ bằng văn chương.
Chung quy thì, dù viết vào thoại bản cũng không thể coi
là thật, không phải sao?
“Hoàn thành.” Bộ Thanh Vân nhấc đầu bút lông ra khỏi mặt
giấy, nét mực đã khô một nửa, hắn cười cong cong đôi mắt.
Chữ viết trên giấy là lối chữ Khải tiêu chuẩn, ngăn nắp
nhất.
Làm vai chính trong thoại bản dành cho nữ tử, Tiếu Dương
có được thân phận cao không thể với tới, kẻ thù nhiều không thể đếm xuể, và một
hoàn cảnh éo le.
Lần đầu tiên hai vai chính gặp mặt, xảy ra vào thời khắc
Tiếu Dương gặp nạn.
Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó.
Sự ấm áp có được khi gặp nạn luôn là khắc cốt ghi tâm.
Lúc nhàn rỗi, Vân Họa thích dạo bước ở phía sau núi chùa
Long Nham, Vân Họa lớn lên ở Thanh Phong uyển từ nhỏ, trời sinh đã có tính cách
nhanh nhẹn. Khi tản bộ trong gió núi vắng lặng, hứng làm thơ của hắn không
ngừng cuồn cuộn dâng trào.
Vận mệnh lôi kéo khiến hắn tình cờ gặp được một nam nhân
đang thoi thóp, Vân Họa sống trong phong trần lại mang bản tính thiện lương cảm
thấy thương hại, xé quần áo mình coi như băng vải để giúp người nọ cầm máu.
Ngay vào lúc băng bó, hắn lẩm bẩm nói: “Có hơi đau, ngươi
cố gắng chịu một chút.”
Tiếng nói mông lung như sương mù lọt vào trong tai, Tiếu
Dương gian nan nâng mí mắt nặng nề lên, trong nháy mắt, hắn như bị sự dịu dàng
trong giọng nói đó làm dịu lại, trước mắt chỉ có bóng dáng bạch y mơ hồ khắc
sâu trong lòng: “Ngươi… Là ai?”
Sao nhìn lại đẹp đến như vậy?
“Ta à.” Động tác của Vân Họa không ngừng, hắn cười, bỗng
xuất hiện tâm tư trêu đùa: “Là tiên nhân tới cứu ngươi.”
Sau khi bị trọng thương, thủ đoạn thiết huyết trên triều
đình của Tiếu Dương cứ như vì thương thế mà yếu đi, không hiểu sao lại tin
thật: “Ngươi, khụ khụ, thật sao?”
Tin thật luôn sao?
“Hừm?” Vân Họa không ngừng băng bó, cười như không cười
mà nói: “Hay là công tử đã chính mắt gặp qua tiên nhân?”
“Không, khụ khụ.” Không hiểu tại sao, gương mặt hắn lại
nóng lên.
“Trên Thôn Trang Du Vu Hào Lương có câu nói là ‘Ngươi đâu
phải là ta, sao biết ta không biết cá có vui hay không?’, hôm nay ta muốn hỏi
lại công tử.” Thiếu niên mười sáu tuổi có một đôi mắt đào hoa, khi cười cứ như
hòa tan cả vườn sắc xuân, như trích tiên rơi xuống phàm trần: “Ngươi đâu phải
là ta, sao biết ta không phải là chân tiên?”
Đột nhiên, trái tim Tiếu Dương phảng phất như mặt trống
bị gõ vang.
Thình thịch.
Thình thịch.
Mỹ nhân hương là nắm mồ của anh hùng.
Uống nhầm một ánh mắt, chỉ nhớ rõ bạch y mờ ảo ấy. Kể từ
hôm ấy, bóng dáng đó cứ lưu luyến trong cảnh mơ của Tiếu Dương nhiều ngày.
…… Chưa xong còn tiếp.
——
Ngay vào lúc Bộ Thanh Vân vì kiếm tiền mà khí thế hừng
hực viết thoại bản, phía Vương phủ lại xuất hiện một trận phong ba không nhỏ.
Bá tánh đắm chìm trong ngày tết, khói thuốc súng trong
triều đình chưa bao giờ yên ổn cả, ảo ảnh giả dối trong ngày tết duy trì được
ba ngày đã khiến người ta vui mừng.
Đảo mắt đã trôi qua nửa tháng.
Trong phủ Yến Vương ở phố Tứ Đại, Tiêu Dạng hiếm khi được
nhàn rỗi, cho nên cũng đón chất nhi trong cung đến Vương phủ dùng bữa.
Không phải trường hợp gì qua ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.