"Hả?" Bộ Thanh Vân cười híp mắt: "Tiền bạc
à, đương nhiên, càng nhiều càng tốt rồi."
Nếu kiếm được tiền, có thể cải thiện mức sống, còn có thể
ăn uống chơi bời tùy thích, muốn làm gì thì làm.
Tốt đẹp làm sao.
“Công tử đúng là người thành thật.” Xảo Nhi che môi cười
khẽ.
Trong lòng nàng ta cảm thấy gần gũi với Bộ Thanh Vân hơn,
Tiêu Kim Quật người đến người đi, văn nhân, nhà thơ, vương tử, hoàng tôn đều tụ
tập ở đây.
Khiến người khác dở khóc dở cười nhất chính là những văn
nhân này, người viết mực lại muốn thể hiện sự thanh cao của mình bằng cách viết
lên giấy, dán lên trán để thể hiện phẩm đức cao thượng, coi tiền tài như cỏ rác
của mình.
“Xảo Nhi cô nương có cách nào hay à?” Bộ Thanh Vân đỡ
tách trà, uống cạn nước trà, chậc lưỡi, hơi đắng, nhưng lại có một tia ngọt
ngào.
Bích Loa Xuân.
Đó là loại trà mà Bộ Thanh Vân thường hay uống nhất.
Xảo Nhi đảo trong mắt, vuốt ve khối mạt chược hình lập
phương trong tay, tăng thêm vài phần nhanh nhẹn: "Công tử à. Ta đã nói với
ngài rồi, ta và mười mấy cậu ấm có chút giao tình. Tỷ muội nhà bọn họ thích
nhất là mấy cuốn thoại bản lưu truyền dân gian.”
Tầm mắt Xảo Nhi chuyển đến trước mặt Liên Hương: “Liên
Hương muội muội cũng cất giữ một rương thoại bản � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.