Vùng ngoại ô bao la rộng lớn, Vương Vũ vắt giò lên cổ mà
chạy như điên.
Bộ Thanh Vân điên cuồng đuổi theo phía sau không bỏ, vừa
chạy vừa gào to: “Vương Vũ! Đứng lại!”
Đồng thời, Bộ Thanh Vân cũng âm thầm hạ quyết định, chờ
hoàn thành chuyện này thì nhất định phải rèn luyện thân thể!
Một đám ăn mày đuổi theo phía sau Bộ Thanh Vân, trong đó
có ông cụ chống gậy, cũng có đứa trẻ nhỏ tung tăng chạy nhảy vui sướng.
Nếu có qua đường người nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy dở
khóc dở cười.
“Bộ Thanh Vân! Ta không có giết người!”
Cuộc truy đuổi khiến người ta không biết nên khóc hay
cười này cuối cùng cũng coi như kết thúc sau khi Bộ Thanh Vân nhào lên đè Vương
Vũ xuống đất.
Vừa khống chế Vương Vũ đang điên cuồng giãy giụa, Bộ
Thanh Vân vừa vội vàng lấy một sợi dây thừng sớm đã chuẩn bị sẵn trói đôi tay
của Vương Vũ ra sau lưng, lại cột đầu dây thừng lên tay của mình.
Bộ Thanh Vân ra oai mà giơ giơ cánh tay buộc chặt dây
thừng lên, dây thừng lay động theo động tác của hắn, hắn cười toét miệng, nói:
“Bắt được rồi.”
Lúc này còn để ý hình tượng cái gì nữa.
Hắn vừa dùng cánh tay đè mạnh lên cổ Vương Vũ, vài sợi
tóc đen rũ xuống bên tai, trông có vẻ khá chật vật. Bộ Thanh Vân cúi xuống ngồi
khóa lên người Vương Vũ, nhếch miệng cười nói: “Nói xem, rốt cuộc người ngày đó
trói ta là ai?”
“Ta không có giết người! Ta không có giết người! Ta không
có giết người!” Hình như thần trí của Vương Vũ không được rõ ràng, hắn ta nói
năng lộn xộn cường điệu rằng: “Không phải ta giết Mạnh Minh! Ta không có giết
người!”
Hắn ta gào khàn cả ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.