Trải qua cái tết an lành, không ngờ đầu tháng ba lại có
cơ hội dạo chơi công đường, Bộ Thanh Vân không khỏi tự giễu cợt bản thân.
Nha môn Khai Phong phủ, là nơi duy nhất chưa được thấm
nhuần hương vị của năm mới.
Bảng hiệu đen nhánh được treo trên công đường, bốn chữ
“quang minh chính đại” to lớn được mạ vàng tỏa sáng rực rỡ.
Những hoa văn hình con trăn thêu màu đen làm nổi bật làn
da nhợt nhạt của quan phủ, một loại hơi thở hung dữ và nham hiểm tỏa ra trên
người hắn ta.
Tiết Vô Dịch ngồi ngay ngắn ở trước bàn, vỗ vào kinh
đường mộc, lớn tiếng nói: "Im lặng!"
Cả sảnh đường trở nên im lặng.
Khai Phong phủ là nha môn của toàn thiên hạ, sự pha lẫn
quả thật không tệ.
Bộ Thanh Vân không hề hoảng loạn khi phải đối mặt với
nguy hiểm, hắn vẫn còn tin vào nhân phẩm của Tiết Vô Dịch.
Nghĩ như vậy, Bộ Thanh Vân không hề sợ hãi mà ngẩng đầu
lên, chờ đợi Tiết Vô Dịch mở miệng.
“Người dưới công đường họ tên là gì?”
“Bộ Thanh Vân.”
Trải qua vài câu hỏi thăm theo quy củ, sắc mặt Tiết Vô
Dịch rất nghiêm túc, làm như chưa từng gặp Bộ Thanh Vân.
Tất nhiên, cả hai không những không có giao tình, ngược
lại còn có thù oán.
“Gọi Lưu Dương, Lâm Độ.”
Không bao lâu sau, một thi thể được đặt trên công đường.
Bộ Thanh Vân thoáng nhìn qua, trên cổ có một vết thương
rất sâu, động mạch cổ bị cắt đứt, hai mắt mở to, vẻ mặt mê man, bị một đòn giết
chết.
Ngay lập tức, Bộ Thanh Vân đưa mắt đi chỗ khác.
“Đại, đại nhân.”
Lưu Dương, Lâm Độ run rẩy quỳ gối ở công đường.
Lâm Độ nói thẳng: “Mạnh Minh đến vay tiền Bộ Thanh Vân,
nhưng Bộ Thanh Vân vẫn luôn không cho mượn tiền.”
Lưu Dương: “Mạnh Minh là tên nghiện cờ bạc, ta đã vài lần
nhìn thấy bọn đòi nợ chặn đường hắn, bắt hắn trả tiền. Ta nhớ hai người trước
khi Mạnh Minh chết, dường như hắn ta đã phát tài, chắc là thắng cược!”
“Tiểu dân có lời muốn nói.” Bộ Thanh Vân lớn tiếng nói.
“Nói.” Tiết Vô Dịch khinh thường liếc hắn một cái.
“Tiểu dân đã bị cướp khoảng một thời gian trước, lúc quay
về thì ngân phiếu đã không cánh mà bay.”
Người quản gia đi tìm gian phu kia mang tới những tên
thuộc hạ đã được huấn luyện bài bản, Bộ Thanh Vân có thể chắc chắn rằng đó là
con nhà quan chức.
Bây giờ vẫn chưa thể nói ra được.
Mối thù này phải đích thân hắn trả.
Tiết Vô Dịch híp mắt, khóe miệng cong lên: "Ý của
ngươi là, Mạnh Minh có hành vi trộm cắp?"
“Đúng vậy.” Bộ Thanh Vân chắc như đinh đóng cột.
Bộ Thanh Vân đoán rằng, khả năng là Vương Vũ đã phơi thây
ở nơi đồng không mông quạnh.
Có thể Mạnh Minh... bị quản gia kia phái người đến giết
hắn ta?
Không phải có thể, mà là chắc chắn.
Sau một phen tra hỏi, Bộ Thanh Vân đã tự khai rằng mìn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.