Trần Quần duỗi chân, kéo ghế đến bên cạnh Tô Nhan, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn cô: “Không đúng, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”

Lúc bình thường, Tô Nhan hẳn đã coi Tư Mộc là điểm xuất phát, mặc dù nhìn qua có chút vô tâm nhưng thực chất cô vẫn rất thương em trai của mình, không có lý do gì mà bây giờ cô lại nghĩ đến việc chuyển đi chứ không nghĩ đến những cách khác.

Tô Nhan nhàn nhạt nói: “Không, mình thì có thể xảy ra chuyện gì chứ!”

“Không, nhất định là có!” Trần Quần suy đoán: “Cãi nhau sao?”

Tô Nhan nghiêng đầu liếc cô ấy một cái: “Cậu có thấy phiền không vậy?”

“Hỏi một chút cũng không mất miếng thịt nào.” Trần Quần thờ ơ ôm cánh tay của cô: “Nhất định lại là vấn đề của cậu rồi. Tư Mộc luôn sợ cậu nổi giận, cậu ấy nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn gì đâu.”

Điều Tô Nhan không muốn nhắc đến bây giờ chính là Tư Mộc, vì vậy cô không kiên nhẫn đẩy cô ấy một cái: “Đủ rồi, ra ngoài làm việc đi!”

“Đừng! Hôm nay mình không định đi làm nhiệm vụ, cậu cứ nói cho mình biết đi. Dù sao gần đây mình cũng không có việc gì, mình giúp cậu hạ quyết tâm. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thì chắc không phải chuyện nhỏ rồi.”

Tô Nhan mặc kệ cô ấy, có người càng nói chuyện với họ thì họ sẽ càng hăng say hơn, nếu bạn không nói gì, thì người đó sẽ tự cảm thấy nhàm chán và ngừng trò chuyện.

Trần Quần một mình nhìn trần nhà, đung đưa chân ở đó đoán già đoán non, nhắc tới nhắc lui đột nhiên nhớ đến câu hỏi lần trước Tô Nhan đã hỏi.

Cô ấy sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Nhan, do dự nói: “Không phải cậu…”

Tô Nhan không quay đầu lại: “Cái gì mà không phải! Cậu đoán được cái gì rồi?”

Chẳng lẽ Tô Nhan thích Tư Mộc sao? Không thể nào, nếu đã như vậy, tại sao cô lại chuyển đi! Vậy là...

“Tư Mộc thật sự thích cậu sao?”

Bàn tay đang bấm chuột của Tô Nhan dừng lại, sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc khó xử.

Trần Quần khô khốc mở miệng: “Thật sự là mình đoán không sai sao? Chuyện xảy ra khi nào thế?”

Tô Nhan gần như phát ốm vì phải kìm nén chuyện này, sau đó cô kể ngắn gọn cho Trần Quần những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.

Phản ứng của Trần Quần tốt hơn so với khi lần đầu tiên Tô Nhan biết về nó, nhưng sự tác động vẫn là không thể phủ nhận, trước đây đó chỉ là một phỏng đoán mơ hồ, hơn nữa là cô không muốn xác nhận những gì mà tiềm thức suy đoán, bây giờ lại đột ngột xuất hiện như vậy, thật sự là không thể chấp nhận được.

Trầm mặc một hồi, Trần Quần thông cảm vỗ vỗ bả vai Tô Nhan, an ủi nói: “Được rồi, qua thời gian dài cậu ấy sẽ suy nghĩ lại thôi, còn việc tìm phòng ở mình sẽ lưu ý giúp cậu.”

Tô Nhan cười khổ gật đầu.

Cùng lúc đó, Tư Mộc đang ở trên thị trường giao dịch chứng khoán, đối mặt với La Mẫn Tâm đang mỉm cười, lần này cô ấy mặc một bộ đồ thể thao, tóc buộc thành đuôi ngựa, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, trông trẻ trung và xinh đẹp hơn rất nhiều.

“Cậu nghĩ như thế nào về những gì tôi đã nói với cậu lần trước?”

Tư Mộc liếc nhìn Lý Đinh ở phía sau, gật đầu rồi nói: “Yêu cầu của t�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play