Nét bút sắc nét là nét chữ quá đỗi
quen thuộc, tay Tô Nhan run đến mức không thể cầm nổi bức ảnh, đây là lời tuyên
bố không chuẩn bị trước về tình cảm của Tư Mộc dành cho cô, thậm chí còn cố tìm
cớ để che đậy cho bằng được, giống như một trò đùa vậy, vô cùng vô lực và yếu
ớt.
Tô Nhan thở hổn hển, cảm thấy đầu óc
bắt đầu đau, đây là cái chó má gì thế? Việc này làm sao mà cô có thể chống đỡ
được? Tư Mộc là em trai cô, một người làm em trai cô hơn mười năm bây giờ lại
có thể nói yêu cô?
Cô thật sự muốn chết.
Tô Nhan trầm mặc ngồi trên mặt đất
một lúc lâu trước khi đặt bức ảnh trở lại ngăn kéo, trong ngăn kéo còn có một
chiếc điện thoại di động, là chiếc lần đầu tiên cô mua cho Trâu Cát Phân, Tư
Mộc đã sớm không còn sử dụng, chữ cái trên bàn phím cũng đã bị mài mờ đi rất
nhiều.
Cô do dự một lúc lâu về hành vi của
mình có phải không có đạo đức hay không, nhưng cuối cùng cô cũng quyết định,
việc nghiêm trọng nhất đã biết, việc này có tính là gì?
Mở điện thoại di động, nguồn đầy, mở
khóa mở ra màn hình chính là hình ảnh Tô Nhan khi còn nhỏ, Tô Nhan nhíu nhíu
mày, sau khi xác định không có nội dung khác thì một lần nữa để lại, sau đó
liền quay trở về phòng.
Hôm nay cô vẫn luôn mơ màng rối rắm,
cho đến khi Tư Mộc trở về cô vẫn còn cảm giác không chân thật như trong mơ,
trên bàn cơm Tư Mộc lấy cơm cho cô, sau vài lần quan sát liền hỏi: “Chị, có
phải chị có chỗ nào không thoải mái không, nhìn sắc mặt của chị không tốt lắm.”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.