Bước chân Chu Lễ Đạt đang bước lên
phía trước bỗng khựng lại, mấy giây sau mới xoay người mở to mắt nhìn người
trên giường, vẫn là bóng lưng trầm tĩnh không tiếng động, cậu nghiêng đầu, mái
tóc hơi rối che đi vẻ đẹp đặc biệt của đôi mắt khi thanh tỉnh.
Cậu ta có nghe nhầm không? Đây là có
nghĩa gì? Tô Nhan thuộc về Tư Mộc?
Chu Lễ Đạt đau đầu đỡ trán, giây
tiếp theo lại ngã xuống giường, cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc chăn bông màu
trắng trước mặt, đầu choáng váng đến mức không phản ứng kịp, nếu không phải là
ảo giác và lý giải ý trên mặt chữ không sai thì chính là Tư Mộc yêu Tô Nhan?
Nhưng Tô Nhan là chị gái của cậu mà!
Cậu ta nghiêng người bắt đầu lay
mạnh Tư Mộc: "Này, này, tên kia cậu dậy đi. Vừa rồi cậu có ý gì? Hả? cậu
điên rồi, đó là chị gái cậu, cậu mau dậy cho tôi."
Tuy nhiên lần này Tư Mộc mặc kệ cậu
ta kêu thế nào cũng không phản ứng.
Chu Lễ Đạt lay một hồi cũng mệt mỏi,
xoay người qua nằm bên cạnh Tư Mộc, sau một lúc lâu im lặng, cậu ta thở ra một
hơi nặng nề, mẹ ơi!
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tư
Mộc đã thấy Chu Lễ Đạt đang ngồi cách đó không xa đang nhìn cậu với đôi mắt
nặng nề, khuôn mặt hiếm khi nghiêm túc như bây giờ.
Cảm giác say rượu khiến cậu đau đầu
cau mày, xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy, khàn giọng nói: "Tối hôm qua
tôi ngủ ở đây sao, sao cậu không đưa tôi về?"
Thấy cậu như vậy, cậu ta liền biết
cậu đã hoàn toàn quên chuyện xảy ra đêm qua, Chu Lễ Đạt nói: "Là cậu nói
muốn ngủ ở đây."
Tư Mộc kinh ngạc nhìn cậu ta, sau đó
ngẩn người à một tiếng rồi xoa xoa tóc nói: "Được, vậy tôi đi tắm
trước."
Chu Lễ Đạt ở phía sau muốn nói lại
thôi, cuối cùng cũng nói: “Cậu đi tắm trước đi, xong tôi có việc muốn nói với
cậu.”
Chuyện không rõ ràng tối qua khiến
trong lòng cậu ta không thoải mái chút nào, cậu ta có một ý niệm ngây thơ, hi
vọng mình chỉ là nghe lầm, hoặc là chỉ là phỏng đoán sai lầm của cậu ta.
Nếu không thì thật là con mẹ nó quá
đau đầu rồi, Tô Nhan chắc chắn sẽ không đồng ý Tư Mộc, huống hồ người này còn
là chị của cậu.
Trong khi Chu Lễ Đạt còn đang miên
man suy nghĩ lung tung thì Tư Mộc từ trong nhà tắm đang lau tóc đi ra, cậu vẫn
mặc bộ quần áo có vết gấp từ hôm qua, nhưng không còn dáng vẻ chật vật khi đó
nữa.
Cậu ngồi trên giường ném chiếc khăn
tắm sang một bên rồi quay sang nhìn Chu Lễ Đạt với ánh mắt dò hỏi.
Do dự vài giây, Chu Lễ Đạt đứng dậy
ngồi bên cạnh cậu, vòng tay qua cổ cậu, một bộ dạng anh em tốt ân cần nói:
"Tôi tìm bạn gái cho cậu được không?"
“Không cần.”
“Sao lại không cần, tuổi không còn
nhỏ mà lại còn không tìm, đại học chính là thiên đường để nói chuyện yêu đương
nha, không yêu đương thì quá là lãng phí rồi.”
Tư Mộc nhíu mày: “Đây là chuyện cậu
muốn nói với tôi?”
“Cậu có đồng ý quen bạn gái không?”
“Không.”
Chu Lễ Đạt lườm cậu vài cái, trong
lòng có chút oán hận: "Được, vậy cậu nói cho tôi biết tại sao cậu không chịu
kết giao bạn gái."
“Không có hứng thú, cũng không
thích.”
“Cậu chắc chắn chứ?”
Tư Mộc liếc mắt nhìn cậu ta, ngữ khí
trở nên lạnh lùng: "Xong chưa?"
“Còn chưa xong!” Vẻ mặt Chu Lễ Đạt
vô cùng rối rắm nhìn cậu: “Đồng chí, tối qua cậu đã lỡ miệng nói một chuyện.”
Tư Mộc sửng sốt một chút, giây tiếp
theo bàn tay liền vô thức nắm chặt ga giường: "Tôi nói cái gì?"
“Thật ra cậu cũng chưa nói cái gì,
tôi cảm thấy có lẽ là do tôi hiểu lầm, thật đó, cậu cũng biết tôi học hành
không giỏi, nên chắc năng lực lý giải có hạn nên mẹ nó những thứ thâm sâu có
đánh vỡ đầu tôi cũng không nghĩ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.