Mã Thành Lỗi đi tới tủ lạnh lấy một
lon nước, mở ra đưa cho Tô Nhan, lại giúp cô mở đũa.
"Đồ ăn ở đây có mùi vị khá chân
thực. Cô ăn cay được không?"
“Được.”
“Vậy được, món ăn của quán ăn này
món nào cũng cay.”
Tô Nhan nghịch hai chiếc đũa gỗ dùng
một lần: "Không nghĩ đến anh lại quen thuộc với chỗ này như vậy, không hợp
với thân phận của anh nha!"
Mã Thành Lỗi nhướng mày: “Thân phận
của tôi gì chứ?”
"Ông chủ lớn! Ông chủ lớn lái
xe thể thao rất sành điệu nha." Ai cũng không thể tưởng tượng được một
người như vậy sẽ ăn ở một quán nước ven đường.
"Điều đó cũng không thể thay
đổi xuất thân của tôi là một tiểu tử nghèo nha."
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, chỉ có
một ít thịt rau và một bát canh, rất giản dị, Tô Nhan nếm thử, hương vị rất
đậm, nhưng cảm giác khá sảng khoái.
Ăn được nửa đường, một chiếc xe ba
gác chở đồ ăn tới, toàn là đồ sống, Mã Thành Lỗi nhìn thấy lập tức buông đũa
xuống, đi tới dỡ đồ cho hai người phụ nữ.
Không màng đống đồ lộn xộn, anh ta
vẫn chạy lại ôm đống rau dưa còn dính bùn đất trên rễ, còn mang theo đá để ướp
thịt cá, hải sản. Phía sau là con đường rộng thênh thang lác đác xe cộ qua lại,
những cột đèn đường xếp dài chiếu lên chiếc bóng anh ta đang giúp đỡ hai người
phụ nữ.
Tô Nhan không thể nhìn rõ biểu cảm
của anh ta, nhưng Mã Thành Lỗi này khiến cô cảm thấy kỳ lạ, như thể cậu bé xấu
xa trong ấn tượng của cô chỉ là ảo giác mà thôi.
Cũng không lâu lắm, khi trở lại,
trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, anh ta cởi áo ngoài tùy ý vứt qua một bên,
nhìn ánh mắt lấp lánh của Tô Nhan.
"Sao cô cứ nhìn chằm chằm vào
tôi như vậy, cứ như không quen biết tôi thế?"
Tô Nhan ho khan một tiếng, cúi đầu
nói: "Tôi thật không nghĩ ra anh còn có một mặt tốt bụng như vậy."
“Không phải tôi tốt bụng, chỉ là
không quên được ân tình xưa.”
Sau khi uống mấy ngụm nước, anh ta
chỉ vào ngã ba bên kia đường: "Thấy góc đó không? Chỗ đổ rác ở kia."
Tô Nhan nhìn về hướng anh ta chỉ,
câu nói của anh chỉ mang cảm xúc bình tĩnh giống như câu trần thuật.
“Trong mấy năm đầu, một ngày tôi còn
không có nổi một bữa ăn. Không những thế, còn bị rượt đuổi, đánh đập mỗi ngày,
chính là bị ngay góc đó”. Ánh mắt anh xa xăm giống như có thể nhìn thấy cậu
thiếu niên nghèo túng ngày xưa. “ Lúc đó, tôi bị vỡ đầu, máu chảy ngồi ngoài
đường cả một ngày, đói bụng nhặt mấy thứ rác rưởi cũng không đủ ăn, người qua
đường ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn.”
Anh ta chuyển hướng Tô Nhan: “Chỉ có
bà lão vừa rồi bưng cho tôi một chén canh chỉ có mấy nguyên liệu đơn giản.”
Tô Nhan gắp hạt cơm nhỏ bỏ vào miệng,
trên mặt không có biểu tình gì: "Sao anh lại nói với tôi chuyện
này?"”
Dựa theo bản chất và sự phù phiếm
của con người, chúng ta không phải luôn cố gắng hết sức để che đậy sự sa sút và
nghèo túng trước kia của mình sao? Anh ta thì ngược lại ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.