Cũng may chuyện của Tô Nhan không dễ
che giấu như vậy, ngày hôm sau biết được hai người không gặp nhau, Tư Mộc mới
âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở lại thành phố N, Tô Nhan
bắt đầu đi làm, còn Tư Mộc ở nhà xem biểu đồ chứng khoán, nghiên cứu xu hướng
thị trường chứng khoán dạo thời gian gần đây.
Việc cậu chơi chứng khoán cũng rất
tình cờ, vào mùa hè năm thứ hai sơ trung, nhà hàng nơi cậu làm việc bán thời
gian đóng cửa do giao dịch cổ phiếu của chủ mua bán thất bại, nhờ các cuộc thảo
luận của những người khác mà cậu vô tình biết được các kiến thức về rủi ro cao
và lợi nhuận khi chơi cổ phiếu.
Cũng một phần xuất phát từ ý thích,
cậu đã mua lại những cuốn sách về cổ phiếu nhập môn cơ bản, trong thời gian
ngắn nhất có thể, chỉ sau vài ngày nghiên cứu, một tân binh như cậu đã mạnh dạn
mở tài khoản chứng khoán bằng máy tính của Tô Nhan, bắt đầu từ việc mua những
cổ phiếu thấp nhất và đầu cơ cho riêng mình.
Vào thời điểm đó, cậu đã tiết kiệm
được một số tiền, và khoản đầu tư tối thiểu hàng nghìn nhân dân tệ đối với cậu
cũng không phải là quá áp lực, thị trường càng nhỏ thì càng không ổn định, may
mắn thay, Tư Mộc rất nhạy cảm với biểu đồ xu hướng, chỉ mất vài ngày để từ
khoản lỗ nhỏ ban đầu đến khoản thắng nhỏ sau đó, mặc dù số lượng rất nhỏ nên có
thể bỏ qua.
Sau khi thao tác thành thạo, cậu ném
tất cả số tiền còn lại vào đó, ở tuổi này, Tư Mộc đã có dũng khí và năng lực
thao túng hiếm thấy ở đàn ông, và dường như ông trời cũng đang phù hộ cho cậu.
Sự nhạy cảm của cậu đối với thị
trường chứng khoán là tài năng độc nhất vô nhị của cậu, sau vài lần giao dịch,
cậu bắt đầu tích lũy được lợi nhuận dựa trên chênh lệch, và tiền lãi cũng dần
trở nên lớn hơn, Tư Mộc không tham lam, cậu lang thang trong khu vực xoay
chuyển của một tỷ lệ nhất định trên tổng số tiền, sau đó xem xét số tiền sau
mỗi giao dịch, thỉnh thoảng cậu sẽ rút một ít và tiết kiệm, khoảng còn lại thì
cân nhắc tái đầu tư cẩn thận nên vì thế nên tỷ lệ hao hụt cũng không đáng kể.
Với sự hướng dẫn chung của giám đốc
tài khoản của công ty chứng khoán và kinh nghiệm cậu đã tích lũy được trên thị
trường chứng khoán, cậu đã đạt được một số thành tựu trên thị trường chứng
khoán, không phải vì những thứ khác mà cậu làm được nhiều như vậy, cậu chỉ muốn
Tô Nhan có thể sống một cuộc sống tốt hơn trong tương lai, và điểm xuất phát
của cậu không bao giờ có thể tách rời khỏi hai chữ Tô Nhan.
Công ty của Tô Nhan đã làm rất tốt
trong việc phát triển kinh doanh vào năm ngoái và có kế hoạch mở rộng quy mô
trong năm nay, ban đầu chỉ bán hàng trong lĩnh vực công nghiệp, nhưng hiện tại
họ có kế hoạch mở thêm một trang web dành riêng cho lĩnh vực giải trí và thư
giãn.
Nền kinh tế của thành phố N đang
phát triển nhanh chóng, và ngành giải trí đang phát triển tương ứng, các quán
bar và KTV lớn nhỏ có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, không có lý do gì để
nhắm mắt làm ngơ với miếng mỡ này.
Nhưng việc bắt đầu dự án mới gián
tiếp cho thấy công ty sẽ bơm thêm máu tươi, nhưng nếu không có kinh nghiệm và
sự kiên trì nhất định thì khó bán hàng, sau khi tuyển người mới và đào tạo vài
ngày, đào tạo vài ngày thì họ lại bỏ chạy.
Tô Nhan không có hứng thú với công
việc ngoài lề này, mặc dù tiền hoa hồng và tiền lương cơ bản cao hơn nhiều,
nhưng cô quá mệt mỏi và cơ thể không thể chịu được nắng gió.
Cuối cùng, người tiếp thị qua điện
thoại đã chuyển được hai người trong số họ, và Trần Quần là một trong số họ,
theo cô ấy, chỉ cần có tiền chăm sóc cho anh ta nhiều như vậy, thậm chí là nhà
xí thì cô ấy cũng sẽ nhảy vào.
Lần đầu tiên hoạt động trong ngành
giải trí nên có rất nhiều thông tin không hoàn hảo, và nhân viên bán hàng chỉ
có thể dựa vào lời nói của nhân viên tiếp thị để thu hút doanh nghiệp, vài ngày
trước, một đồng nghiệp đã liên hệ với một đơn vị có hứng thú hợp tác. Nhiệm vụ
này được giao cho Trần Quần, gần đây cô ấy ngày nào cũng chạy đến nơi này,
nhưng cảm giác không được tốt lắm.
Cuối tuần, Tô Nhan cùng cô ấy ra
ngoài ăn cơm, hiện tại hai người hai công việc khác nhau, hơn nữa cũng không ở
chung một nhà, số lần gặp mặt đương nhiên ít hơn trước rất nhiều.
Họ chọn một nhà hàng mà họ thường
đến và sau khi gọi món, bọn họ bắt đầu trò chuyện sôi nổi.
Tô Nhan tháo đôi đũa gỗ dùng một lần
và cất đi, hỏi: “Danh sách đơn đặt hàng của cậu thế nào rồi?”
“Chẳng ra gì cả, quản đốc kia cứ
ngậm chặt miệng, nói cái gì cũng sẽ trả lời phải xin chỉ thị của lãnh đạo. Mình
muốn thông tin liên lạc của lãnh đạo, nhưng anh ta lại không cho, thật muốn nổi
nóng mà.” Một tay Trần Quần chống cằm, một tay nghịch đũa, vẻ mặt vô c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.