Xem mắt không phải là điều gì đáng
xấu hổ, nhưng nó cũng không phải là điều gì quá vẻ vang, Tô Nhan quá lười nói
chuyện này với một đứa trẻ, nhưng khi cô quay lại và nghĩ về những gì Trần Quần
đã nói lần trước, cô nghĩ đó là một lý do tốt và đáng để thử.
“Ồ, không có gì nghiêm trọng đâu,
chỉ là mấy ngày này chị muốn đi xem mắt thôi.” Tô Nhan đang sắp xếp quần áo
trên giường, tầm mắt thì vẫn luôn chú ý đến từng nhất cử nhất động của Tư Mộc.
Cậu sửng sốt một chút, tay cầm điều
khiển từ xa có chút run rẩy, nhưng sắc mặt vẫn khá bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Thật sao? Chị đồng ý đi xem mắt à?”
“Có gì mà không đồng ý. Tuổi của chị
cũng đã lớn rồi!”
Tư Mộc quay đầu lại tiếp tục xem TV,
không nói gì nữa.
Tô Nhan liếc nhìn bóng lưng của cậu,
cô suy nghĩ vài giây rồi đi tới đứng ở bên cạnh cậu, giả vờ vô vị hỏi: “Này, em
cảm thấy thế nào về chuyện này?”
Tư Mộc chống cằm, trong mắt có chút
trống rỗng, nhưng Tô Nhan lại không thấy được, cậu nói: “Em thì có ý kiến gì
được đây, tuổi lớn đi xem mắt cũng là bình thường thôi.”
Tô Nhan không còn nhỏ nữa, nếu nói
điều gì đó ngăn cản cô, điều đó sẽ dễ gây ra sự bất bình, cô có thể làm thứ gì,
bất cứ khi nào cô muốn, nhưng cô có thành công hay không lại là chuyện khác.
“Thật sao? Chị tưởng những người ở
độ tuổi của em sẽ phản đối chứ.”
“Có gì để phản đối? Không phải hàng
xóm cách vách nhà chúng ta cũng thường đi xem mắt sao?”
Nếu một người quan tâm đến một cô
gái, khi cô gái muốn đi xem mắt, thì phản ứng của người đó sẽ như thế này sao?
Dựa trên biểu hiện của Tư Mộc, Tô Nhan cảm thấy rằng Trần Quần đã suy nghĩ quá
nhiều, đồng thời bản thân cô cũng quá đa nghi rồi.
Ngay lập tức cô liền thay đổi thái
độ và sự phớt lờ của mấy ngày trước, mỉm cười hì hì đá vào gót chân cậu: “Nếu
chị đây hẹn hò thành công, chị sẽ kêu anh rể tương lai mua quà vặt cho em ăn.”
“Chị còn chưa thành công mà!”
“Không sớm thì muộn cũng sẽ thành
công thôi, không phải sao?”
Tư Mộc ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười
yếu ớt gần như biến mất: “Vâng!”
Đêm đó, Trần Quần tình cờ gọi cho cô
để trò chuyện về một số chuyện vặt vãnh ở quê nhà, sau đó cô ấy lại nói về Tư
Mộc.
Trần Quần nói: “Bây giờ cậu với Tư
Mộc đừng có dính lấy nhau mỗi ngày nữa, thằng bé lớn rồi không tốt đâu.”
Tô Nhan dựa vào đầu giường, một tay
chống sau đầu: “Mình biết, cậu lo lắng vô ích rồi.” Sau đó, cô nói về buổi xem
mắt: “Cậu xem đi, nếu như lời cậu nói là thật, Tư Mộc sẽ phản ứng như vậy à?”
“Có thể là nhóc ấy giả vờ thì sao?”
Trần Quần vẫn đang nghiền ngẫm về cảnh tượng ở nhà ga.
“Thằng nhóc này thật là có mưu mô
thế sao? Em ấy ngu xuẩn như vậy, đầu óc cũng đơn giản thôi!”
Trần Quần trầm mặc một hồi, cuối
cùng không nói gì nữa, cười nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, mình chỉ thuận
miệng nói ra thôi.”
Thời gian gặp mặt đã định vào tối
hôm sau, lần này Tô Nhan có vẻ rất kiên quyết, cô ở nhà thu dọn một chút rồi
cùng Trâu Cát Phân ra ngoài, họ hẹn gặp nhau ở ngã tư, sau đó thì để tự hai
người họ tự đi cùng với nhau.
Tô Nhan không phải là người đánh giá
con người qua ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.