Ba tuần sau sau khi được nghỉ về
thăm nhà, Tư Mộc đem chuyện này đề cập với Tô Nhan, Tô Nhan nhìn đường cong
hoàn mỹ trên sườn mặt của cậu sửng sốt một lúc lâu sau đó mới phản ứng lại mà
nói: “Đi ra ngoài chơi một chút cũng rất tốt, chỉ là chị không muốn đi, lớn
tuổi như vậy còn cùng đám nhóc các em chơi chung sao mà được.”
“Chị cũng không có lớn lắm, bạn học
của em cố ý mời chị đó, chúng ta cùng tham gia đi!
“Những tiện ích giải trí trong công
viên trò chơi chị cũng không biết chơi, em tự mình đi đi.” Tô Nhan nhìn màn
hình máy tính trước mặt mình không yên lòng nói.
Tư Mộc buông cái ly trong tay xuống: “Vậy em cũng không đi.”
Tô Nhan giương mắt nhìn cậu: “Em đã
ở tuổi này rồi, không đến mức ấu trĩ như vậy chứ?”
Tư Mộc không lên tiếng, đứng dậy đi
vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Tô Nhan nhíu mày, buông máy tính
xuống đi theo, ghé vào cửa sổ cách phòng khách một bức tường nhìn cậu: “Em thật
sự không đi sao?”
“Ừm.” Tư Mộc thong thả ung dung đeo
tạp dề vào.
“Tại sao chị không đi em cũng không
đi? Em nên tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn. ”
Tư Mộc tự mình bắt đầu nấu ăn không
thèm để ý lời nói của cô, ngay cả một phản ứng cũng không cho.
Tô Nhan nhớ tới lần đi họp phụ huynh
lần trước khi giáo viên tìm cô nói chuyện, tính tình Tư Mộc quá nặng nề, nếu
lần này có thể ra ngoài chơi đùa với bạn học hẳn là có thể giúp cậu tốt hơn.
Cô nhíu mày do dự, hy sinh chính bản
thân mình để cùng một đám con nít ranh ra ngoài chơi sao? Nói thật tuy rằng mới
chênh lệch có bốn tuổi nhưng hiện tại nhìn lại những học sinh cao trung kia
thật sự rất nhỏ, ngay cả sinh viên đại học cũng cảm thấy nhỏ, giống như người
của hai thời đại.
Một lúc lâu sau, cô thỏa hiệp nói:
“Được rồi, chị sẽ đi cùng em một lúc, nhưng sau này những hoạt động như v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.