Áo
sơ mi và quần áo của anh có mùi
rượu nhàn nhạt, bị nước mắt làm ướt đi một mảnh nhỏ, ấm áp, tựa như sương trắng
nhẹ đọng trên kính cửa sổ mùa đông.
Diệp
Thanh Đường thử lên tiếng.
Phải
nói gì nhỉ, bức thư đó, lời mời đó.
Cô
biết rõ hơn bất cứ ai rằng tình yêu của cô đã kết thúc từ ba năm trước, ngay cả
khi cô biết kết cục của câu chuyện nhưng cô vẫn bình tĩnh đọc đến trang cuối
cùng. Khi nhìn thấy dấu chấm kết thứ, cô chỉ cảm thấy bức bối, lạc lõng và trống
rỗng.
Buổi
biểu diễn hoành tráng hạ màn, cô
bị bỏ lại trong khán đài không chút ánh sáng, thậm chí còn không liên quan đến
câu chuyện.
Diệp
Thanh Đường nhẹ giọng nói: "Anh có từng trải qua cảm giác này hay chưa,
đang cảm thấy vui vẻ rồi đột nhiên cảm thấy trống rỗng. "
"Đã
trải qua rồi."
"Có
thuật ngữ chuyên nghiệp nào mô tả về nó không nhỉ? Tôi đã tự đặt ra một thuật
ngữ cho cảm giác đó rồi, đó là hội chứng hậu cuồng nhiệt. Tôi có thể, đó
là......"
"Là
vậy sao?" Ứng Như Ký không tin lắm.
Diệp
Thanh Đường có chút ngứa mắt, tính đưa tay lên xoa liền dừng lại.
Cô
lùi lại một bước, hơi ngẩng đầu lên, khớp ngón tay khẽ chạm vào nước mắt trên
má, cười như tự giễu nói: "Làm sao bây giờ, anh giúp tôi đi, lớp trang điểm
trôi hết rồi. Tôi không muốn đi ra ngoài với bộ dạng như thế này đâu, nhiều người
như vậy mà..."
Giọng
nói của cô có chút mềm mại và ẩm ướt.
Ứng
Như Ký chăm chú nhìn cô rồi hỏi "Túi xách của cô ở đâu? "
"Ở
phòng trà ở phía bên tay phải của tầng một, trong ngăn kéo của bàn xếp chồng
lên nhau là một el màu đen. Anh có thể mở ra xác nhận, bên trong có một hộp phấn
màu holographic cùng một chai nước hoa nhỏ nước Ý màu lam..."
"Được."
Diệp
Thanh Đường ôm lấy cánh tay, đứng ở sâu trong tối của bụi tường vi, nhìn Ứng
Như Ký xuyên qua ánh đèn rực rỡ, bóng dáng của cô khuất sau một góc.
Cô
ngẩng đầu lên và hít vào thật sâu.
Một
lúc sau, Ứng Như Ký xuất hiện trở lại.
Anh
đi tới trước mặt cô, giơ túi xách trong tay lên.
"Là
cái này? "
"Đúng
rồi." Diệp Thanh Đường đưa tay nhận lấy, cô tính đi đến chỗ có ánh sáng để
trang điểm lại.
Ngón
tay còn chưa kịp chạm liền bị Ứng Như Ký nắm lấy cánh tay cô kéo đi.
"Đi
thôi. "
Diệp
Thanh Đường có chút giật mình liền hỏi: "Đi đâu vậy? "
"Cô
muốn ở lại đây?" Ứng Như Ký nhìn cô ấy.
Không
đợi cô trả lời, ngón tay anh khẽ dùng sức siết chặt cổ tay cô dắt đi, anh không
nói một lời liền đi về phía cửa hoa viên.
"Ứng
Như Ký..." Diệp Thanh Đường cố gắng thuyết phục bản thân ở lại. "Tôi
phải cắt chiếc bánh đó đã, bạn tôi đã đặc biệt làm cho tôi mà."
Ứng
Như Ký vờ như không nghe thấy, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn.
Diệp
Thanh Đường suýt vấp té, khi cô đi qua khu vườn thì một vài người bạn đã chú ý
tới, họ hỏi cô đi đâu, cô mỉm cười và nói rằng cô sẽ quay lại ngay.
Ra
khỏi cửa, xuống đoạn đường dốc khoảng vài trăm mét, ánh sáng náo nhiệt hoàn
toàn bị bỏ lại phía sau.
Cây
cối hai bên cao vút, vì là đầu mùa hè nên khá thưa thớt.
Họ
đứng trong bóng tối, Ứng Như Ký lúc này mới buông tay, quay đầu lại nhìn cô.
"Miễng
cưỡng có chút khó coi. Cô luôn là một người thẳng thắn."
Không,
tôi không thẳng thắn như vậy đâu.
Diệp
Thanh Đường trong lòng phủ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).