Lời tựa:
Tuổi thanh xuân của chúng ta dù có lưu lại cái gì đi nữa cũng không nên
tiếc nuối, chúng ta luôn ghi lại những kỷ niệm của mình trên những trang nhật
ký, luôn muốn ghi nhớ những điều khó quên, nhưng mãi đến sau này mới biết được,
sẽ có những thứ sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta, ép ta phải nhớ rõ và làm
ta khổ sở, nhưng chúng ta vẫn không hối hận về quyết định ban đầu của mình, bất
kể như thế nào cũng sẽ cảm ơn vì người đã từng đến đây.
— Tinh Tinh
Khi Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi đến công ty đã là giữa trưa, nhân viên trong
công ty đi ăn trưa hết rồi, Tô Nhan Chi bị nhóm của Ôn Tinh Đàm kéo đi uống
cafe.
Ngay khi họ bước chân vào quán, Lâm Thư Thiển và Lục Tinh Dữu đều đang
khoanh tay và nhìn họ chằm chằm.
Một lúc sau, Tô Nhan Chi mím môi nói: “Mình vừa kết hôn, tại sao mấy cậu
lại nhìn mình như vậy, giống như mình đã làm chuyện gì xấu rồi ấy!”
“Thấy sao? Kỹ thuật tốt không?”
Lục Tinh Dữu nhướng mày, còn liếc Cận Du Bạch một cái. Đột nhiên Tô Nhan
Chi cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Lâm Thư Thiển cười nhạt: “Không thể nào, Chi Chi à, cậu đã kết hôn rồi, đây
đều là những chuyện bình thường diễn ra hằng ngày, sao cậu lại ngại ngùng như
vậy chứ?”
Tô Nhan Chi che mặt: “Thiển Thiển, cậu đừng nói mình như vậy. Khi nào cậu
với Ôn Tinh Đàm kết hôn vậy?”
Lâm Thư Thiển nhún vai: “Mình cảm thấy bây giờ vẫn còn quá sớm. Chi Chi,
cậu biết không, cậu kết hôn rồi, cha mẹ mình càng hối thúc mình kết hôn dữ hơn
nữa!”
Lục Tinh Dữu lắc đầu: “Đây là chuyện thường thôi. Cha mẹ chúng ta ấy mà,
mỗi ngày đều thúc giục chúng ta đi học, không cho yêu sớm. Tới khi tụi mình tốt
nghiệp rồi thì thúc giục đi tìm bạn trai rồi kết hôn!”
Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển gật đầu nói: “Mình đồng ý, những gì cậu nói
quá đúng. Đây chính là hiện trạng của các bậc làm cha làm mẹ hiện nay đó nha.”
“Mấy em đang nói về cái gì vậy?”
Cận Du Bạch và Ôn Tinh Đàm muộn màng hỏi.
Tô Nhan Chi mím môi: “Đây là bí mật giữa những cô gái.”
“Được thôi, vợ anh nói là bí mật, vậy thì nó chính là bí mật!” Cận Du Bạch
ngồi xuống bên cạnh Tô Nhan Chi, một tay khoác lên vai cô.
“Oaa!!!”
Mọi người xung quanh kêu lên.
“X... Xin chào, cô có phải là Lâm Thư Thiển không?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên, Lâm Thư Thiển nhìn vào người đó rồi gật
đầu: “Anh là?”
“Tôi tôi tôi tôi là fan của cô, tôi thích cô lâu lắm rồi. Cô có thể ký tên
tặng cho tôi được không?” Cậu thanh niên đứng phía trước có hơi kích động.
Ôn Tinh Đàm ngồi sang một bên không nói gì. Bạn gái của anh xuất sắc như
vậy, anh mừng thay cho cô, nhưng có nhiều người thích bạn gái anh đến thế thì
anh phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Lâm Thư Thiển ký tên, cậu thanh niên kích động nói: “Người nào ở đây tôi
cũng biết hết đó. Tôi không ngờ vậy mà mọi người là là bạn tốt của nhau.”
Chờ cậu ta rời đi, Lục Tinh Dữu nói đùa: “Xem ra lần sau khi chúng ta đi ra
ngoài thì nhất định phải cải trang rồi.”
Vài người tán thành nói: “Cũng không phải là không thể!”
“Theo tình hình hiện tại, nếu vị trí của ai gặp nguy hiểm, thì bản thân cần
phải biết tự bảo vệ tốt hơn một chút.”
Ôn Tinh Đàm cúi đầu im lặng, có lẽ anh cần phải có một chút hành động nào
đó, nếu không đến cuối cùng ngay cả vợ anh cũng không có thì biết khóc với ai
đây?
Lâm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.