Lời tựa:
  Em nhớ mãi mùa xuân năm đó chúng ta gặp nhau, đồng cỏ xanh ngát, trời xanh mây trắng, gió xuân ngọt ngào, hình như chúng đang chờ đợi để chứng kiến tình yêu của hai ta, trời đất làm nhân chứng, mặt trời và mặt trăng làm minh chứng, em có thể cùng anh đi khắp nơi trên thế giới, cũng có thể cùng anh về nơi có sông và núi để sinh sống, chỉ cần nơi đó có anh thì đều gọi là nhà, là bến đỗ ấm áp nhất cuộc đời của em.   ——Tô Nhan Chi   Chuyện kết hôn của Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi dù có muốn giấu đi cũng không được, một người đứng đầu giới kinh doanh, người còn lại là tác giả ưu tú của giới văn học. Cho nên khi việc này công khai ra ngoài phải làm thật long trọng. Họ không biết sẽ có bao nhiêu người đến tham dự hôn lễ của mình, Tô Nhan Chi chỉ biết là cô đã thay đồ rất nhiều lần, sau đó là liên tục đi mời rượu rồi lại chụp ảnh khiến hai chân cô mỏi nhừ, kiệt sức. Cô thức từ sáng sớm đến khuya, nhìn khách khứa đến đầy nhà, mệt đến mức hoàn toàn không muốn nói chuyện. Tô Nhan Chi cầm bình rượu trong tay, tranh thủ lười biếng một chút, chắc là không sao đâu.
Cận Du Bạch cười tủm tỉm lại gần nói: "Mệt lắm đúng không?”   Tô Nhan Chi nhìn vào Cận Du Bạch, đột nhiên cảm thấy tủi thân đưa tay lên kéo vạt áo của anh: "Nếu em biết kết hôn sẽ mệt đến như vậy, em sẽ ..."   “Em sẽ làm gì?” Cận Du Bạch cúi xuống nhìn cô.
"Em sẽ cưới anh sớm hơn nữa!" Nói xong, Tô Nhan Chi đã chuẩn bị chạy đi trốn...   Cận Du Bạch nhếch môi cười, sau đó túm lấy Tô Nhan Chi rồi bế công chúa. Tô Nhan Chi nhìn xung quanh, kéo cổ áo anh xuống: “Nơi này vẫn còn nhiều người đến vậy sao?”   Cận Du Bạch không nói gì, ôm Tô Nhan Chi đi vào phòng.   “Ông để cho hai ta đi kính rượu, bây giờ chúng ta để lại nhiều khách mời như vậy để rời đi là không tốt đâu.” Tô Nhan Chi mím môi nói.   “Nhưng vợ anh nói cô ấy mệt và muốn đi ngủ.” Cận Du Bạch tiếp tục bước đi.   Tô Nhan Chi kéo lấy áo anh, sau đó vùi đầu vào lòng ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Em không có nói là muốn đi ngủ.”   “Nhưng mà... Anh nhận ra được điều đó.” Nụ cười trên gương mặt Cận Du Bạch ngày càng trở nên rạng rỡ hơn.   Cận Du Bạch ôm Tô Nhan Chi trong tay rồi đi thẳng về phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.   Hai tay Tô Nhan Chi chống lên giường, ngồi thẳng nhìn vào Cận Du Bạch, Cận Du Bạch nhẹ nhàng cởi giày cho cô, nói: “Vợ à, cả ngày hôm nay em đã mệt mỏi, vất vả rồi!”   Tô Nhan Chi lặng lẽ lắc đầu.   Cận Du Bạch cũng tự mình cởi giày rồi leo lên giường.   Anh cúi người đè Tô Nhan Chi nằm xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô: “Vậy thì cố gắng vất vả thêm tí nữa, chịu đựng thêm một chút nữa ha?”   Tô Nhan Chi bĩu môi nói: “Anh đã thay đổi rồi, trước đây anh lúc nào cũng không nỡ để em làm việc vất vả.”   Nghe thấy thế, Cận Du Bạch hôn nhẹ lên môi Tô Nhan Chi, miệng thở hổn hển, anh ghé môi vào tai của Tô Nhan Chi nói: “Việc này khác mà!”   Sau khi nói xong, anh bắt đầu hôn lên vành tay của Tô Nhan Chi, cắn nhẹ vành tai cô rồi di chuyển xuống dưới bắt đầu hôn lên cổ và xương quai xanh của cô. Anh dùng cả bàn tay ôm lấy eo của Tô Nhan Chi, sờ soạng lung tung quanh eo cô.   Tô Nhan Chi ngừng lại một chút rồi hỏi: “Anh sẽ ‘làm’ đúng không?”   Đôi mắt của Cận Du Bạch ngập tràn dục vọng, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Có biết một chút.”   Tô Nhan Chi mím môi nói: “Ngài Cận đây sống giữa muôn ngàn đóa hoa, e rằng ‘biết một chút’ chỉ là khiêm tốn thôi đúng không?”   Cận Du Bạch dựa sát vào người Tô Nhan Chi, vuốt ve mái tóc cô: “Bà Cận hiểu lầm rồi, dù anh sống giữa muôn ngàn đóa hoa nhưng một cái lá cũng không chạm được vào người của anh, trước khi gặp em, anh không bị thu hút bởi bất kỳ ai, cũng không có bị phân tâm, riêng với em thì có.”   Nói xong Cận Du Bạch không hề kiêng nể gì nữa mà hôn lên môi Tô Nhan Chi, Tô Nhan Chi mím môi: “Em biết mà... Ngài Cận vừa là mối tình đầu cũng là tình cuối của em, trước khi gặp được anh, em chưa từng cùng ai kết hợp, cho thử cũng không dám.”   Khóe miệng Cận Du Bạch nhếch lên: “Vậy bây giờ thử vài lần đi!” Còn chưa đợi nói xong, những nụ hôn đã thay nhau rơi xuống.   **những nụ hôn rơi xuống như mưa.
  Một tay Cận Du Bạch ôm lấy eo của Tô Nhan Chi, tay còn lại thì nắm lấy tay của cô vuốt lên ngực mình, Cận Du Bạch cúi người xuống nhẹ nhàng nói: “Vợ ơi, giúp anh cởi quần áo nha!”   Tô Nhan Chi khịt mũi hờn dỗi, nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi của Cận Du Bạch, Cận Du Bạch không ngừng hôn cô, lên má, khóe miệng và cả xương quai xanh, trong lòng Tô Nhan Chi rối như tơ vò.   Động tác cũng trở nên vụng về, Cận Du Bạch không hề vội vàng, để cho Tô Nhan Chi từ từ làm, chỉ tập trung làm việc của mình, không cho Tô Nhan Chi bất kỳ cơ hội nào để thở.   ...(Đoạn này là chuyện người lớn, xin phép được bỏ qua không miêu tả)   Cận Du Bạch sử dụng bàn tay to lớn nhặt áo sơ mi của bản thân lên, nhẹ nhàng mặc vào cho Tô Nhan Chi, tỉ mỉ cài từng cái nút áo cho cô bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.   Anh hôn lên khóe môi của Tô Nhan Chi, chậm rãi nói: “Cuối cùng thì em cũng là của anh.”   Cận Du Bạch đặt tay lên vai của Tô Nhan Chi, Cận Du Bạch nhích cô lại gần hơn một chút, đắp chăn cho cô, trên môi nở nụ cười ấm áp: “Chúc ngủ ngon, vợ yêu.”   Cận Du Bạch thức dậy, theo bản năng nhìn vào người đang ngủ trong lòng ngực của mình, Tô Nhan Chi vẫn đang ngủ say sưa.   “Có vẻ là mệt mỏi thật rồi.” Cận Du Bạch nhỏ giọng lầm bầm, sau đó rút tay về, rời khỏi giường mặc quần áo.   Ban đầu Cận Du Bạch muốn tự mình thức dậy rồi đi làm bữa sáng, nhưng anh lại nghĩ đến việc Tô Nhan Chi đang mệt mỏi, do đó dành phần nấu nướng cho buổi tối sẽ tốt hơn.   Cận Du Bạch đi xuống lầu mua bữa sáng, Tô Nhan Chi không có ý định muốn thức dậy, Cận Du Bạch bưng bữa sáng lên phòng, nhỏ giọng gọi: “Vợ, vợ ơi, dậy đi!”   Tô Nhan Chi lẩm bẩm, khẽ lắc đầu: “Ngủ thêm mấy phút nữa thôi!”   Cận Du Bạch cũng không thúc giục cô, chỉ cúi đầu xuống hôn môi, Tô Nhan Chi như được tiêm máu gà(1), lập tức che kín miệng bật dậy nói: “Em còn chưa có rửa mặt!”  
(1): Tiêm máu gà: diễn tả những hành động bộc phát mạnh mẽ, nhanh nhẹn.
  Cận Du Bạch lại hôn lên má cô: “Vậy thì đứng dậy rửa mặt đi.”   Tô Nhan Chi nhanh chóng nhắm mắt lại, lắc đầu nói: “Tối qua em thật sự rất mệt.”   Cận Du Bạch mỉm cười, ôm lấy cổ của Tô Nhan Chi, chạm nhẹ vào mũi cô rồi nói: “Xem ra chúng ta cần phải ‘luyện tập’ nhiều hơn rồi!”   Tô Nhan Chi sợ hãi lập tức mở mắt ra, cô tưởng rằng vào buổi sáng Cận Du Bạch sẽ muốn làm thêm một lần nữa, cơ thể của cô có lẽ sẽ không thể chống đỡ được. Cận Du Bạch nhếch môi, Tô Nhan Chi cảnh giác nhìn anh, sau đó nhìn lại bản thân mình, cô đang mặc áo sơ mi của Cận Du Bạch, cổ áo mở rộng, còn vài nút vẫn chưa cài.   Tô Nhan Chi vội vàng cài lại nút áo, Cận Du Bạch duỗi tay ra từ từ giúp cô chỉnh lại quần áo: “Đừng ngại chứ, tối hôm qua anh thấy hết rồi.”   Tô Nhan Chi bĩu môi nói: “Quần áo của em đâu?”   Cận Du Bạch liếc mắt ra hiệu: “Rách hết cả rồi.”   Tô Nhan Chi lại cảm thấy xấu hổ.   Cận Du Bạch cười ôm Tô Nhan Chi từ trên giường xuống, nói: “Anh đưa em đi tắm rồi ăn cơm.”   Tô Nhan Chi vội vàng dùng hai tay ôm lấy cổ của Cận Du Bạch, vùi đầu và ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh.   Cận Du Bạch bế Tô Nhan Chi vào nhà tắm, để cô ngồi lên kệ rửa mặt, cái kệ cực kì lạnh lẽo, hơi lạnh nhanh chóng truyền đến khiến cho Tô Nhan Chi rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng rút người vào trong vòng tay ấm áp của Cận Du Bạch.   Cận Du Bạch mỉm cười, lấy một cái khăn tắm trong tủ ra và trải lên kệ sau đó mới từ từ để Tô Nhan Chi ngồi lên trên. Hai tay Tô Nhan Chi vịn lấy thành bồn, lắc chân qua lại, phía đối diện với cô là một tấm gương, nhìn vùng cổ và xương quai xanh của bản thân mình bên trong gương đỏ thành từng mảng.   Ngay lập tức Tô Nhan Chi nắm lấy cổ áo anh nói: “Cận Du Bạch, anh nhìn này, quá trời đỏ luôn!”   Cận Du Bạch đang bóp kem đánh răng cho Tô Nhan Chi, nghe thấy tiếng nói thì nhìn về phía cô, cười hỏi: “Ở đâu cơ?”   Tô Nhan Chi chỉ chỉ nói: “Cổ nè, xương quai xanh nè...”   “Còn ở đó nữa...” Cận Du Bạch bình tĩnh bổ sung.   Mặt mày Tô Nhan Chi đỏ bừng, Cận Du Bạch nhéo mặt cô một chút rồi nói: “Chúng ta đã kết hôn rồi mà sao vợ của anh vẫn thích thẹn thùng vậy nhỉ?”   Tô Nhan Chi mím môi.   Cận Du Bạch đỡ bồn rửa tay, chặn Tô Nhan Chi lại, nhẹ giọng nói: “Đã đến lúc thay đổi xưng hô rồi, gọi ‘chồng’ đi nào!”   Tô Nhan Chi nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của mình.   Cận Du Bạch nhìn tay cô rồi nắm lấy nó đặt lên ngực của mình: “Nói đi nào!”   Tô Nhan Chi nhìn Cận Du Bạch, mấp máy môi: “Chồng...”   Cận Du Bạch mỉm cười hài lòng, cầm lấy bàn chải đánh răng ở bên cạnh: “Há miệng ra nào.”   Miệng của Tô Nhan Chi hơi hé ra, để lộ hai hàm răng trắng muốt.   Cận Du Bạch nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt cho cô, xong cả rồi mới bế cô ra ngoài ăn sáng. Sau khi ăn xong thì cả hai đều quay về thăm ông cụ Cận.    Không cần suy nghĩ cũng biết ông cụ Cận chắc chắn sẽ chuẩn bị một bàn lớn với thật nhiều đồ ăn ngon rồi. Do đó, bữa sáng này họ chỉ ăn rất ít.   Ông cụ Cận nở một nụ cười trên môi, Cận Du Bạch thành gia lập nghiệp(2) chính là đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời ông. Mọi người đều có tinh thần rất tốt trong đám cưới.   (2): Thành gia lập nghiệp: kết hôn và có sự nghiệp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play