Lời tựa:
Nếu như em bỏ lỡ ánh chiều tà thì em sẽ không đợi bầu
trời đầy sao, cũng giống như em đã từng nhớ anh. Chờ đợi được một người giống
như anh thì tất cả đối với em đều trở nên vô nghĩa. Từ bắt đầu cho đến kết
thúc, tất cả mọi thứ em muốn đợi là hoàng hôn và anh. Người ta nói rằng nếu như
bạn bỏ lỡ hoàng hôn và những vì sao trên trời thì cuộc sống sẽ luôn mang đến
cho bạn hy vọng dù bạn có thất vọng, và em không muốn mình cứ lặp đi lặp lại
trong sự thất vọng và hy vọng. Anh chính là anh, người giống như anh rốt cuộc
cũng không phải là anh.
– Tô Nhan Chi
Cận Du Bạch liếc nhìn Tô Nhan Chi,
nghiêm túc nói: “Ở bên cạnh tôi thì cô mãi mãi là một đứa trẻ.”
Tô Nhan Chi cau mày: “Những lời này của
anh sao mà nghe có vẻ mơ hồ thế?”
Tô Nhan Chi tiếp tục im lặng, mím môi
không nói gì. Cô đang ôm một túi đồ ăn vặt lớn, không biết nên bỏ lại hay là ăn
cái mới.
“Sao vậy, cô không muốn ăn à? Hay là
những đồ tôi mua không phải là đồ cô thích ăn?” Cận Du Bạch lặng lẽ nhìn Tô
Nhan Chi hỏi. Tô Nhan Chi liếc nhìn anh, lập tức trả lời: “Đâu có! Đâu có! Tôi
thích ăn mà!”
Nói xong, Tô Nhan Chi bắt đầu ăn ngay
lập tức, thật ra thì cô vẫn rất thích ăn vặt.
Nhìn thấy Tô Nhan Chi ăn vui vẻ, Cận Du
Bạch cũng thầm cảm thấy hạnh phúc.
“Đúng rồi, Dì hỏi chúng ta khi nào thì
kết hôn?” Cận Du Bạch đột nhiên thốt ra một câu như vậy, khiến Tô Nhan Chi giật
mình, đồ ăn trong miệng đều phun hết cả ra.
Cận Du Bạch nhanh chóng dừng xe lại,
lập tức đưa cho Tô Nhan Chi một tờ giấy ăn rồi vỗ nhẹ vào lưng cô và hỏi: “Cô
không sao chứ?”
Tô Nhan Chi cầm tờ giấy lau miệng rồi
hỏi: “Anh đã nói gì với mẹ tôi thế? Sao lại liên quan đến chuyện kết hôn rồi?
Với cả hai chúng ta ngay từ đầu là diễn kịch. Diễn yêu đương thì dễ rồi, nhưng
kết hôn là chuyện lớn, không thể đùa được.”
Cận Du Bạch ngừng lại một chút, nói:
“Vừa nhắc đến kết hôn thôi mà sao cô phản ứng dữ dội vậy?”
Tô Nhan Chi mím môi nói: “Nếu cả hai
chúng ta đều kết hôn rồi, thì phản ứng còn dữ dội hơn đấy.”
“Ừm.” Cận Du Bạch gật đầu, cố gắng nở
ra một nụ cười.
“Tôi xin lỗi.” Tô Nhan Chi đột nhiên
nói lời xin lỗi.
Cận Du Bạch nhìn Tô Nhan Chi và mỉm
cười: “Cô nói như thế này là có ý gì?”
“Tôi biết trong lòng anh đã có một
người rất quan trọng, vậy mà tôi còn nhờ anh giúp tôi diễn kịch thế này, tôi thật
lòng xin lỗi.” Tô Nhan Chi cúi đầu và nhẹ nhàng kéo góc viền dưới áo của cô.
Trong lòng Cận Du Bạch đã trả lời Tô
Nhan Chi rất nhiều lần: ‘Đồ ngốc, người quan trọng nhất trong lòng anh là em
đó.’
Nhưng Cận Du Bạch biết rằng, nếu như
bây giờ anh nói ra thì mối quan hệ của anh với Tô Nhan Chi chỉ có thể sẽ kết
thúc bằng mối quan hệ bạn bè này thôi, anh thật sự không muốn như thế.
“Tôi sẵn sàng, với cả tôi không thể
tiến tới một mối quan hệ tình cảm khác hay sao?” Cận Du Bạch cười rồi nói.
Thật ra thì những lời nói của Cận Du
Bạch có ảnh hưởng rất lớn đến Tô Nhan Chi. Tình huống giữa hai người bọn họ
đang gặp phải cũng giống nhau.
Trong lòng của Tô Nhan Chi cũng có một
người quan trọng muốn cạnh bên, nhưng thanh xuân của hai người không ở bên cạnh
nhau, nên cô nói rằng cô muốn mãi mãi giữ anh trong thanh xuân của mình.
Và cô thích anh rất rất nhiều, nhưng
chẳng phải sau này cô cũng sẽ như vậy sao? cô cũng sẽ tiến tới một mối quan hệ
tình cảm khác cũng sẽ tiến lên và thích người đàn ông đang ở trước mặt này.
Tô Nhan Chi mím môi không nói lời nào
nữa.
Cận Du Bạch cười lên, nói: “Được rồi,
kịch cũng đã diễn rồi, không ai có thể vừa chơi vừa diễn được. Cho dù có gì xảy
ra cũng phải diễn đến cùng, tôi rất sẵn sàng làm chuyện này.”
Tô Nhan Chi cũng cười lên và nói:
“Được, vậy xin anh hãy có trách nhiệm hơn, đừng có làm lộ bí mật. Nếu tôi đã
cho anh một cơ hội tốt để diễn như thế thì anh phải trân trọng nó cho thật
tốt.”
“Được thôi.” Cận Du Bạch nói.
Tô Nhan Chi mỉm cười nói: “Vậy được,
chúng ta đi thôi, phim sắp bắt đầu chiếu rồi.”
“Ừm”. Cận Du Bạch nói.
Anh với Tô Nhan Chi thực ra như vậy
cũng tốt, ít nhất trong lòng Cận Du Bạch, bọn họ đã vượt qua mức bạn bè bình
thường sau khi anh nói bọn họ có lẽ sẽ không thể tiến thêm một bước nữa.
Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi cùng nhau đi
xem phim. Bây giờ anh không muốn nghĩ đến bất cứ cái gì nữa, anh chỉ muốn trân
trọng sự dịu dàng ấm áp khó giành được này.
Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi đã tìm được
chỗ ngồi tương ứng với cả hai và ngồi xuống, Tô Nhan Chi liếc nhìn Cận Du Bạch
và thì thầm nói: “Nói thật thì, tôi không thể tưởng tượng được dáng vẻ yên lặng
và nghiêm túc xem phim của anh.”
Cận Du Bạch cười rồi hỏi: “Sao lại
không thể tưởng tượng được?”
“Hừm…”. Tô Nhan Chi suy nghĩ một chút
rồi nói: “Có lẽ lúc bình thường anh quá ồn ào, thế anh nói xem lúc xem phim
liệu anh có ngủ gật không?”
“Tất nhiên là không rồi.” Cận Du Bạch
lập ngay lập tức quả quyết nói.
Thật vậy, khi hai người cùng đến xem
phim, tôi tin rằng mục đích họ đến không phải là để xem phim và một trong số họ
phải có một người say “rượu” nhưng không phải vì uống rượu mà say.(1)
(1):醉翁之意不在酒: câu thành ngữ : một người uống rượu
không thực sự quan tâm đến rượu, “rượu” mình cố tình cho ngoặc kép vào ý chỉ kp say rượu mà là say
ai đó.
Cận Du Bạch đích thực là một kẻ say
“rượu”, cô gái luôn ở trong tim anh đang ở bên cạnh anh, anh làm sao mà có thể
ngủ được. Anh vô cùng trân trọng khoảng thời gian quý báu này.
Tô Nhan Chi mỉm cười và chuyển ánh mắt
từ Cận Du Bạch sang màn hình.
Bộ phim bắt đầu, Tô Nhan Chi ngồi thẳng
dậy và bắt đầu xem phim một cách nghiêm túc, Cận Du Bạch nhìn cô mỉm cười, anh
nhìn vào màn hình rồi lại nhìn cô.
Có lẽ ánh của Cận Du Bạch nhìn cô quá
nồng nhiệt và lộ liễu, anh chỉ muốn tiếp tục nhìn Tô Nhan Chi như thế này.
Nhưng thời gian tốt đẹp luôn trôi qua
rất nhanh vả lại rất ngắn, sau khi bộ bộ phim kết thúc hai người bọn họ cũng
phải về nhà.
“Anh thật sự nghiêm túc xem phim sao?”
Tô Nhan Chi cười hihi hỏi.
“Ừm”. Cận Du Bạch nhướng mày, sau đó
gãi gãi đầu nói: “Thật sự nghiêm túc xem mà.”
“Sao mà tôi lại có cảm giác anh đang
nhìn tôi.”
Cận Du Bạch mím môi nghĩ: ‘Chết rồi, bị
phát hiện rồi.’
“Thế anh muốn nhìn thấy tôi ngủ say rồi
tát vào mặt tôi sao?” Tô Nhan Chi tiếp tục hỏi.
Cận Du Bạch bất lực thở dài, có lẽ tế
bào tình yêu của cô vẫn chưa phát triển hết.
“Chà, đúng vậy.” Cận Du Bạch nhẹ nhàng
trả lời.
Tô Nhan Chi cười đắc ý rồi nói: “Bây
giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Cận Du Bạch gật đầu.
“Bộ phim này gần đây rất nổi, tôi muốn
đi xem nó từ lâu lắm rồi, hôm nay giấc mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật.”
Một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng Tô Nhan Chi và Cận Du Bạch.
Tô Nhan Chi vừa quay đầu lại liền bắt
gặp ánh mắt của Lâm Thư Thiển.
Lâm Thư Thiển liếc nhìn Tô Nhan Chi,
sau đó nhìn Cận Du Bạch , mỉm cười rồi kéo Ôn Tinh Đàm đi qua đó, hỏi: “Hai
người cũng tới đây xem phim à?”
Tô Nhan Chi nhìn Lâm Thư Thiển rồi nhỏ
giọng lẩm bẩm: “Cậu cố tình hỏi đấy à, chúng ta gặp nhau ở trước cửa rạp chiếu
phim mà, bọn mình không tới đây xem phim thì còn tới đây làm cái gì chứ.”
“Chi Chi, cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy,
nói to lên đi.” Lâm Thư Thiển mỉm cười bước tới khoác cánh tay của Tô Nhan Chi.
Tô Nhan Chi gật đầu, nói: “Đúng rồi,
bọn mình đến đây để xem phim đấy, trùng
hợp ghê cũng gặp hai người các cậu ở đây.”
Lâm Thư Thiển cười tủm tỉm nói: “Chiều
nay cậu nói cậu có hẹn, thì ra là có hẹn với hàng xóm tốt bụng của cậu…”
Tô Nhan Chi nhéo vào eo Lâm Thư Thiển
và thì thầm vào tai cô ấy: “Cậu bớt nói lại, đừng có mà nói linh tinh như vậy.”
Lâm Thư Thiển khẽ cười.
Bốn người này vừa gặp nhau đã bắt đầu
xì xào nói chuyện.
“Anh được đấy, đến bộ phim này cũng xem
xong hết rồi. Em với Thiển Thiển vừa ở bên nhau bây giờ mới có thể đi xem phim
lần đầu.” Ôn Tinh Đàm huých vào cánh tay của Cận Du Bạch nói.
Cận Du Bạch lườm cậu một cái, nói: “Đấy
là do bản thân cậu quá chậm chạp, đừng có mà trách người khác.”
“Ái chà, em không thích nghe mấy lời
này của anh nữa. Ít nhất thì bây giờ em đã đuổi kịp anh, còn anh bây giờ vẫn
chỉ là hàng xóm với bạn bè bình thường lại còn có nhiều bí mật nhỏ mà anh chưa
kể với người ta.”
Cận Du Bạch trợn trừng mắt nhìn Ôn Tinh
Đàm, nói: “Im miệng đi, cậu không nói được câu gì hay ho thì đừng nói.”
Khi nói Cận Du Bạch bước một bước lớn
sang một bên để giữ khoảng cách với Ôn
Tinh Đàm.
Ôn Tinh Đàm lắc đầu và nói: “Tính cách
của anh vẫn tệ như vậy, đụng một chút là dễ dàng nổi giận, phải để cho Tô Nhan
Chi xử lý anh một chút.”
“Cái gì mà Tô Nhan Chi, sau này cậu
phải gọi là chị dâu.” Cận Du Bạch nhàn nhạt nói.
Ôn Tinh Đàm cau mày nói: “Không phải
chứ? Hai người bây giờ còn chưa tiến triển được tí nào, tự nhiên em mà gọi vậy
sẽ dọa cô ấy sợ chết.”
Tôi không quan tâm, không được gọi tên
thật của cô ấy trước mặt tôi, cậu phải gọi là chị dâu.” Cận Du Bạch nói một
cách vô lý.
“Anh nói cũng vô lý quá rồi đấy.” Ôn
Tinh Đàm thở dài một hơi rồi nói.
Cận Du Bạch lại trừng mắt nhìn Ôn Tinh
Đàm khiến cho Ôn Tinh Đàm ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lúc mới bắt đầu, Cận Du Bạch và Ôn Tinh
Đàm, Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi đang vui vẻ nói chuyện. Một lúc sau Ôn Tinh
Đàm và Cận Du Bạch kết thúc cuộc trò chuyện, Ôn Tinh Đàm chậm rãi đi đến trước
mắt của Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Bí mật của con gái.” Lâm Thư Thiển
nhìn Ôn Tinh Đàm cười rồi nói.
“Được rồi, hai người vẫn còn muốn nói
chuyện à? Có muốn về nhà nói chuyện không.” Ôn Tinh Đàm hỏi.
Lâm Thư Thiển và Tô Nhan Chi nhìn nhau
rồi đồng thanh nói: “Không nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”
“Này! Hàng xóm tốt bụng, xin anh vui
lòng giúp tôi đưa Chi Chi về nhà nhé.” Lâm Thư Thiển nhìn qua Cận Du Bạch hô
lên.
Cận Du Bạch cũng nhìn qua Lâm Thư Thiển
sau đó gật đầu.
“Vậy cũng nhờ Giám Đốc Ôn vui lòng đưa
Thiển Thiển về nhé.” Tô Nhan Chi nói.
Ôn Tinh Đàm mỉm cười nói: “Hai người
trở thành bạn bè tốt và chị em tốt với nhau là đều có lí do cả đấy.”
Tô Nhan Chi và Lâm Thư Thiển cùng mỉm
cười.
Cận Du Bạch đi qua chỗ Tô Nhan Chi cầm
tay cô rồi nói: “ Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Mọi người chào tạm biệt sau đó ai về
nhà nấy.(1)
(1): 各回各家,各找各妈: tạm biệt, chia
tay, về nhà tìm mẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT