Lời tựa:

Sữa đậu nành, bột chiên giòn, bánh mì, gạo, dầu và muối, đây là cuộc sống mà anh muốn sống cùng em. Cuộc sống như vậy bình thường một chút cũng không sao, anh chỉ cần có em. Anh luôn tưởng tượng về tương lai của chúng ta, dù tưởng tượng có thể tốt hơn hiện thực gấp vạn lần, nhưng suy cho cùng, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng. Vậy thì anh có thể nghĩ về hiện tại, tương lai chỉ cần anh có em là đủ rồi, ngày ba bữa, một năm bốn mùa chỉ cần có em, mọi thứ không chỉ đẹp đẽ mà còn có ý nghĩa.

– Cận Du Bạch

Ôn Tinh Đàm lập tức gọi điện thoại cho Lâm Thư Thiển.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Thư Thiển hỏi.

Cô ấy và Ôn Tinh Đàm vừa mới rời đi được một lúc, còn chưa đến một tiếng đồng hồ, Lâm Thư Thiển hỏi cũng có lý do để hỏi câu này.

“Cô đã liên lạc với Tô Nhan Chi chưa?” Ôn Tinh Đàm hỏi ngay lập tức.

“Chi Chi làm sao?” Lâm Thư Thiển hỏi vặn lại.

“Anh Du Bạch nhờ tôi hỏi về cô ấy.” Ôn Tinh Đàm nhanh chóng giải thích.

“À!”. Lâm Thư Thiển nhẹ nhàng trả lời.

“Chi Chi cô ấy về quê rồi, cô ấy về quê thăm dì Tô.”

“Tôi hiểu rồi.” Ôn Tinh Đàm cười rồi nói.

Lâm Thư Thiển lại hỏi vặn lại: “Không phải anh ta có số điện thoại của Chi Chi sao? Làm gì mà cứ nhờ cậu hỏi tôi vậy?”

Ôn Tinh Đàm nghĩ ‘Đúng nhỉ, Anh Du Bạch không có thông tin liên lạc của Tô Nhan Chi sao? Anh chàng này chắc hẳn là bị cảm xúc căng thẳng lấn áp rồi.’

Ôn Tinh Đàm đang chuẩn bị  gọi lại cho Cận Du Bạch nhưng rồi cậu không nhịn được mà gọi tới.

“Cậu hỏi cái cô Lâm Thư Thiển kia chưa?” Cận Du Bạch vội vàng hỏi.

Ôn Tinh Đàm bình tĩnh nói: “Em sợ là anh bị ngốc luôn rồi, ngay cả bản thân anh còn không có thông tin liên lạc của Tô Nhan Chi, anh còn bắt em đi hỏi một vòng.”

Cận Du Bạch dường như cũng dần bình tĩnh lại, anh tự vỗ vào đầu mình, xem ra đến mình còn thật sự ngu ngốc vậy.

“Cúp máy đây”. Cận Du Bạch lạnh lùng nói.

“Tô Nhan Chi về quê rồi, cô ấy về quê thăm mẹ.” Ôn Tinh Đàm nói trước khi Cận Du Bạch chuẩn bị tắt điện thoại.

“Ừ, tôi biết rồi.” Cận Du Bạch nhàn nhạt trả lời, cũng không thể nghe ra được cảm xúc trong giọng điệu của anh như thế nào.

“Không cần cảm ơn… em.” Ôn Tinh Đàm còn chưa nói xong thì Cận Du Bạch lập tức cúp điện thoại.

Ôn Tinh Đàm bất lực thở dài một hơi, lúc nào cũng như thế này, cái thói quen xấu này không biết đến khi nào mới bỏ được.

Cận Du Bạch cúp điện thoại của Ôn Tinh Đàm xong, sau đó lấy ra số điện thoại của Tô Nhan Chi, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng bấm dãy số.

Điện thoại reo một lúc lâu thì Tô Nhan Chi mới chậm rãi bắt máy.

“Cô đi đâu vậy?” Cận Du Bạch chạm vào tấm màn lụa, hỏi.

Vì anh đã biết Tô Nhan Chi đang ở đâu cho nên cảm xúc của anh cũng bình tĩnh đi rất nhiều.

“Sao thế, anh lại muốn tôi nấu cơm cho anh ăn à?” Tô Nhan Chi hỏi.

Ban đầu bầu không khí vốn rất căng thẳng nhưng khi Tô Nhan Chi hỏi câu này thì đã hoàn toàn phá vỡ hết sự phòng thủ của anh.

“Vết thương này của tôi vẫn chưa khỏi hẳn mà, cô Tô không muốn chịu trách nhiệm sao?” Không biết là vì sao nhưng từ trong giọng điệu của Cận Du Bạch lại hiện ra một tia vui mừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play