Lời tựa:
Đơn phương là sự nhạy cảm của một người, là sự thay đổi bản thân mà không quan tâm tới kết quả. Người bạn thích khi còn trẻ chưa chắc đã là người tốt nhất, nhưng có thể sẽ là người mà bạn khắc sâu trong tâm trí khó mà quên đi. Tôi tin rằng trong tình yêu cũng có định mệnh. Người với người gặp nhau sẽ luôn có duyên được gặp lại, cho dù có thể là ngày mai hay là tháng sau đi chăng nữa thì những cuộc gặp gỡ vẫn cứ xoay vòng xuất hiện giống như trong tiểu thuyết. Tôi sẽ không buồn khi chúng ta bỏ lỡ nhau rồi lạc mất nhau, bởi tôi hiểu rằng đây là lẽ thường của cuộc sống.
– Tinh Tinh
Tô Nhan Chi bĩu môi, đây đúng thật là
một tên xấu xa mà, thậm chí anh ấy còn ghi ơn với cô.
Đồ cô nấu tuy rằng không bằng được với
đầu bếp nhưng vẫn rất ngon, Cận Du Bạch xấu xa đó ăn miễn phí nhiều như vậy thì
anh phải nợ cô bao nhiêu.
Tô Nhan Chi chỉ khó chịu trong lòng cũng không
có thể hiện ra bên ngoài, dù sao cũng nhờ có Cận Du Bạch cùng với đoàn làm phim
nếu không cô đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Tô Nhan Chi suy nghĩ một chút bỗng dưng cô lại
cảm thấy Cận Du Bạch cũng không đáng ghét như vậy.
“Thôi Thôi thôi, hai người đừng nói nữa, làm
cái gì vậy? Có muốn về nhà không?” Phó Cảnh Tu khoanh tay đứng sang một bên mà
nói.
Tô Nhan Chi cùng Cận Du Bạch nhìn nhau, đồng
thanh nói: “Ai thèm nói chuyện với cô/anh ấy chứ?”
Sau đó hai người hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Phó Cảnh Tu liếc hai người một cái, không nhìn
được cười mà nói: “Hai người quả thật là hiểu rõ nhau nha?”
Hai người
họ mấp máy môi định nói gì lại nhìn sang đối phương rồi không nói nữa.
Phó Cảnh Tu thở dài, nói: “Ở cùng hai người
hạnh phúc như vậy cũng có chút thú vị đó, giờ thì chúng ta về đã.”
Nói xong, Phó Cảnh Tu đi tới vỗ vai Cận Du
Bạch rồi thì thầm bên tai anh: “Du Bạch, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Tô Nhan Chi thấy Cận Du Bạch với Phó Cảnh Tu
cứ lén lút nói chuyện thì bĩu môi. Không cần đoán cô cũng biết nhất định hai
người này đang có ý đồ mờ ám gì đó.
Phó Cảnh Tu nói xong vội lên xe rời đi.
Chỉ còn lại Cận Du Bạch và Tô Nhan Kỳ đứng đó,
Cận Du Bạch quay sang nhìn Tô Nhan Chi rồi nói: “Chúng ta về thôi.”
Tô Nhan Chi nhướng mày: “Đi thôi.”
Tô Nhan Chi tiến đến trước mặt Cận Du Bạch
khiến anh lắc đầu bất lực mà nói: “Tôi thật sự không hiểu vì sao cô lại luôn
hung dữ với tôi như vậy.”
Cận Du Bạch thở dài đi bên cạnh Tô Nhan Chi…
“Đúng rồi, cô không thể vào quán bar sao?” Cận
Du Bạch không thể tin hỏi.
Anh vẫn không tin được tự hỏi chính mình ‘Sao
lại có người không thể vào quán bar chứ?’
Điều đó thật không thú vị chút nào.
“Ừ.” Tô Nhan Chi không nhìn Cận Du Bạch mà chỉ
nhẹ gật đầu nhưng nhìn bào biểu cảm của cô thì có vẻ như điều đó đã chạm vào
nỗi đau của cô.
“Ồ.” Cận Du Bạch không hỏi nữa.
Suốt dọc đường bầu không khí giữa hai người
rất lặng lẽ, không ai chịu chủ động tìm đề tài mở lời.
Khi họ đến quán cà phê Kỳ Ngộ, Tô Nhan Chi
quay sang nói với Cận Du Bạch: “Tôi muốn ngồi đây một lúc, anh về trước đi. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.