Lời tựa:

Chúng ta gặp nhau vào mùa hoa anh đào nở rộ. Ngày ấy gió thổi thật dễ chịu, mây trên trời cũng xếp thành hình trái tim, tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới đều hướng về em. Em cứ nghĩ rằng mọi chuyện thuận theo tự nhiên là tốt nhất, cho đến khi anh bất ngờ xông vào thế giới của em thì em mới biết được sự tồn tại đặc biệt của anh. Đối với anh, em muốn cố gắng hết sức để giữ anh lại, em muốn trân trọng anh bằng cả trái tim mình. Em luôn nghĩ rằng chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp.

— Tô Nhan Chi

“Lâm Thư Thiển, cô hỏi người khác một lúc nhiều vấn đề như vậy làm sao người ta trả lời được.” Ôn Tinh Đàm liếc nhìn Cận Du Bạch một cái, lập tức đứng lên nói.

Lâm Thư Thiển liếc nhìn Ôn Tinh Đàm, lại nhìn Tô Nhan Chi đang nằm trên giường bệnh, cảm xúc của cô dần bình tĩnh lại.

Cô hít một hơi thật sâu, nói: “Thật xin lỗi, tôi hơi kích động quá.”

Cận Du Bạch cau mày, nói: “Lúc nãy cô hỏi những câu hỏi đó là sao? Tô Nhan Chi không thể đi quán bar sao? Hay là có chuyện gì?”

“Chi Chi không thể đến chỗ quá đông người được. Nếu có quá nhiều người thì cậu ấy sẽ khó thở rồi ngất xỉu, nên cậu ấy không thể ở chỗ đông người quá lâu.”

Lâm Thư Thiển liếc nhìn Tô Nhan Chi, nói nhỏ.

“Vì sao?” Cận Du Bạch muốn hỏi cho rõ ràng, hơn nữa anh luôn cảm thấy Tô Nhan Chi có chuyện gì đó.

“Thiển Thiển …” Tô Nhan Chi chậm rãi mở mắt.

“Sao rồi Chi Chi, hiện tại có thấy khá hơn chút nào không? Cơ thể có thấy khó chịu chỗ nào không?” Lâm Thư Thiển vội vàng đi đến bên giường của Tô Nhan Chi.

“Mình không sao.” Tô Nhan Chi mỉm cười, khóe miệng cong nhẹ.

“Mặt cậu làm sao vậy? Lại là do đóng thế thân sao? Ai đánh, lần này sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Tô Nhan Chi tức giận hỏi.

Đây có lẽ đây là tình chị em sâu nặng, quan tâm nhau hơn cả bản thân mình.

Lâm Thư Thiển vừa định chạm tay vào mặt, chợt nhớ đến lời nói của Ôn Tinh Đàm, Lâm Thư Thiển lại yên lặng đặt tay xuống, bình thản nói: “Không sao, mình là ai chứ? Mình là Lâm Thư Thiển đó, có thể bị ai bắt nạt được chứ?”

Lâm Thư Thiển vừa nói vừa cười.

Tô Nhan Chi khó khăn nở một nụ cười.

“Được rồi, Chi Chi, bây giờ đến lượt cậu trả lời câu hỏi của mình rồi chứ?” Lâm Thư Thiển nhìn vào mắt Tô Nhan Chi và hỏi.

Tô Nhan Chi cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lâm Thư Thiển. Lâm Thư Thiển đột nhiên giơ tay lên giữ đầu Tô Nhan Chi và nói: “Chi Chi, nhìn mình và thành thật trả lời câu hỏi của mình đi.”

Tô Nhan Chi liếc nhìn Cận Du Bạch một cái, sau đó gật đầu.

“Sao cậu lại đến quán bar Thanh Dục?” Lâm Thư Thiển nghiêm túc hỏi.

“Thiển Thiển, cậu biết tình huống của mình mà. Mình định trải nghiệm thử vài lần, thử thách bản thân một chút.”

Tô Nhan Chi gãi đầu nói.

“Thật vậy không?” Lâm Thư Thiển hỏi.

“Thật mà.” Tô Nhan Chi lập tức gật đầu.

“Được rồi, tạm tin cậu vậy.” Lâm Thư Thiển nhẹ nhàng nói.

Tô Nhan Chi mỉm cười, lập tức ôm cánh tay của Lâm Thư Thiển: “Mình biết Thiển Thiển nhà mình đáng yêu và tốt bụng nhất mà.”

“Này, đừng nịnh mình.” Lâm Thư Thiển không chút nể tình mà nói.

Dù sao với Tô Nhan Chi thì đây cũng là chuyện lớn, nếu không chuẩn bị tốt thì không khéo cô sẽ chết mất. Vì vậy Lâm Thư Thiển không dám bất cẩn chú

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play