Lời tựa:
Dù là ngày hay đêm, cuộc sống vẫn yên ả chảy trôi, nhưng một ngày bình thường bỗng chốc trở nên bất thường, anh không muốn nói anh và em. Anh cảm thấy em và anh đáng lẽ phải là chúng ta mới đúng, bốn mùa đi qua có thể chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc. Trên thế giới này, chúng ta sẽ gặp hàng ngàn những cá thể khác nhau, anh chỉ hy vọng anh và em nhiều năm sau nhìn lại vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh sẽ nhớ em, mãi mãi nhớ em.
– Cận Du Bạch
Lâm Thư Thiển nhìn Ôn Tinh Đàm, tùy ý để anh ta kéo mình đi.
“Lên xe.” Hai người đi đến xe của Ôn Tinh Đàm, bất kể có
nghe kiểu nào thì giọng điệu của Ôn Tinh Đàm cũng nghe như ra lệnh.
Lâm Thư Thiển ghét nhất bị kẻ khác ra lệnh nhưng cuối cùng
vẫn ngoan ngoan lên xe.
Lâm Thư Thiển đưa tay mở cửa xe ngồi ở hàng ghế phía sau, Ôn
Tinh Đàm hàng mày giật giật: “Cô xem tôi là tài xế của cô sao?”
Lâm Thư Thiển nhíu mày, dùng khuôn mặt ngây thơ nhìn Ôn Tinh
Đàm.
“Ngồi phía trước đi.” Ôn Tinh Đàm nhàn nhạt nói.
Lâm Thư Thiển mím môi: “À.” Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống
ghế phụ.
“Giám đốc Ôn, chúng ta đi đâu vậy?” Lâm Thư Thiển không nhịn
được hỏi.
“Nhà tôi.” Ôn Tinh Đàm lái xe, không nhìn Lâm Thư Thiển.
Đôi mắt Lâm Thư Thiển hiện lên vẻ chấn động, trợn to hai
mắt: “Đến nhà anh...” Lâm Thư Thiển hoảng hốt nói thành lời.
Ôn Tinh Đàm nhìn biểu cảm không thể tưởng tượng nổi trên
khuôn mặt của cô một cái, nhướng mày hỏi: “Sao? Cô không muốn đến nhà tôi ư?”
“Ha ha, không phải tôi có ý đó.” Lâm Thư Thiển khóe miệng
giật giật.
“Lần trước đến nhà anh có việc nhưng lần này cũng đâu có
việc gì đâu? Nếu bây giờ đến nhà anh thì e rằng không tốt lắm.” Lâm Thư Thiển
mím môi.
“Lần này cũng vì có chuyện mà.” Ôn Tinh Đàm nghiêm túc nói.
“Chẳng lẽ có kịch hay muốn tôi ra trận sao?” Lâm Thư Thiển
hai mắt phát sáng như đèn pha.
Ôn Tinh Đàm bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái này quả nhiên là nhập
vai diễn quá sâu rồi.
“Nhìn mặt cô kìa.” Ôn Tinh Đàm chỉ vào mặt Lâm Thư Thiển.
Lâm Thư Thiển vừa định lấy tay sờ mặt, Ôn Tinh Đàm lập tức
vươn tay nắm lấy tay cô nói: “Trên tay có vi khuẩn.”
“Ồ.” Lâm Thư Thiển ngơ ngác nhìn Ôn Tinh Đàm đang cầm tay
cô.
Ôn Tinh Đàm phát hiện Lâm Thư Thiển không được tự nhiên nên
lập tức buông tay cô ra, nói: “Thật ngại quá.”
“Không… Không sao đâu.” Lâm Thư Thiển m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.