Lời tựa:
Điều khiến em rung động chính là sự dịu dàng của anh và sự tinh tế của anh trong từng chi tiết nhỏ nhặt. Em là một người thiên về cảm xúc nên mọi hành động của anh đều đã khắc sâu vào trong tim em. Dù sau này có như thế nào đi nữa thì anh vẫn là người vô cùng quan trọng trong thanh xuân của em. Anh đã làm xáo trộn cuộc sống của em. Cho dù anh không dịu dàng với những năm tháng của em thì cũng không sao cả. Em vẫn luôn tin tưởng rằng anh sẽ dẫn dắt em đến một tương lai tốt đẹp.
— Tô Nhan Chi
Cận Du Bạch khẽ nhíu mày. Ôn Tinh
Đàm nhìn hai người họ từ trên xuống, chú chó nhỏ vô tội ở trên người như muốn
khóc đến nơi. Thật đáng thương mà.
Cận Du Bạch nhếch khóe miệng, vỗ tay
nói: “Cô Tô thật là biết chọn tên. Đây thật sự là một cái tên rất hay.”
Tô Nhan Chi nhìn thấy Cận Du Bạch,
nhếch miệng cười: “Quá khen, tên chú chó này của anh cũng không tồi.”
Ôn Tinh Đàm bị kẹp giữa hai người
họ, bỗng nhiên có linh cảm rằng cuộc chiến giữa hai người họ sắp ảnh hưởng đến
mình.
“Công ty của tôi còn có việc, tôi đi
trước đây.” Ôn Tinh Đàm liếc nhìn bọn họ một cái, nghiêm túc nói.
“Vậy anh em của giám đốc Ôn chính là
Du Bạch sao?” Tô Nhan Chi cười hỏi.
Cận Du Bạch và Ôn Tinh Đàm sửng sốt
nhìn nhau.
“Đúng rồi, giám đốc Ôn thật sự là
người rất tốt. Tôi có thể được xem như là anh em tốt của cậu đúng không?” Cận
Du Bạch đi qua vỗ vai Ôn Tinh Đàm.
“A, đúng vậy.” Ôn Tinh Đàm gật đầu
cười.
“Giám đốc Ôn còn buộc phải đi mua
thú cưng chung luôn sao?” Tô Nhan Chi cười càng tự phụ hơn.
“Cô Tô hiểu lầm rồi. Bây giờ đang là
thời gian làm việc, thú cưng này vốn là do đoàn phim cần nên Du Bạch theo tôi
đến cửa hàng thú cưng để giúp đỡ thôi.”
Ôn Tinh Đàm lập tức nói.
“Ừm.” Cận Du Bạch gật đầu: “Gần đây
tôi rất thích thú cưng, vừa đúng lúc muốn mua một con nên tôi đã bàn bạc trước
với giám đốc Ôn là chờ nó quay xong thì tôi sẽ mang nó về nhà nuôi.”
“Đúng là thế này.” Ôn Tinh Đàm gật
đầu phụ họa.
Tô Nhan Chi cũng không nói thêm gì
nữa.
“Giám đốc Ôn, không phải cậu còn có
việc đi trước sao? Vậy cậu mau đi sớm đi.” Cận Du Bạch bắt đầu ra lệnh đuổi
khách.
“A, đúng vậy. Tôi còn có việc. Tôi
đi trước đây.” Ôn Tinh Đàm xoa tay nói.
“Vậy giám đốc Ôn cứ đi trước đi, tôi
sẽ chăm sóc cho nhóc con này trong mấy ngày này.” Cận Du Bạch cong môi nói.
Tô Nhan Chi cau mày: “Vừa nghe đến
chữ ‘nhóc con’, cô liền cảm thấy anh ta như đang nói đến cô vậy.”
“Được.” Ôn Tinh Đàm nói xong thì vội
vàng rời khỏi nơi này. Cậu thực sự sợ ngọn lửa giữa Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi
sẽ lan đến trên người cậu.
Cô cúi đầu lẩm bẩm ——
Bụng Cận Du Bạch đột nhiên kêu lên.
Cận Du Bạch liếc nhìn Tô Nhan Chi một cách rồi nhanh chóng ôm bụng mình lại.
“Không phải là anh đang đói bụng
chứ?” Tô Nhan Chi hỏi một câu.
“Tôi ……. Tôi mới vừa ăn.” Cận Du
Bạch ấp úng nói.
“Ông chủ Khâu nói anh ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).