Lời
tựa:
Tuế
duật vân mộ, nhật nguyệt kì trừ(¹). Tôi nguyện một lòng chờ em từ sáng đến đêm, từ năm này qua
năm khác. Tình cảm tôi dành cho em không phải vì một khoảnh khắc thấy đẹp mà
nổi tình ý mà đó là sự rung động mãi mãi trường tồn. Tôi sẽ yêu em, mãi mãi yêu
em, bất kể qua bao năm tháng, đều sẽ yêu em như phút ban đầu.
(Tuế
duật vân mộ, nhật nguyệt kì trừ(¹):
Dịch nghĩa ‘Một năm đã kết thúc, ngày tháng cũng dần trôi qua’.)
--Cận Du Bạch
“Vậy thì quán này đi.” Cận Du Bạch
chỉ bừa một quán cơm.
Ôn Tinh Đàm nhìn rồi nói: “Vậy thì
quán đó vậy.” Nói xong liền kéo Cận Du Bạch vào bên trong quán cơm, chỉ lo sợ
anh lại đổi ý lần nữa.
“Cậu chủ, gọi món đi.” Ôn Tinh Đàm
nói.
Mọi sự quyết định đều giao cho Cận
Du Bạch. Để anh tự gọi, nếu không lát nữa anh không thích thì rất phiền phức.
Cận Du Bạch thở dài, bất đắc dĩ cầm
thực đơn món ăn trên bàn lên, nói: “Miến thịt hầm nhừ, sườn xào chua ngọt, gà Cung Bảo(²).”
(Gà Cung Bảo(²): món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc.)
Nhân viên phục vụ nhìn Ôn Tinh Đàm,
Ôn Tinh Đàm đưa tay ra hiệu: "Những món anh ấy gọi là được rồi.”
“Vâng thưa ngài, xin chờ một lát.”
Nhân viên phục vụ kính cẩn nói.
Món ăn được bưng lên bàn, Cận Du
Bạch chưa ăn được mấy miếng đã bỏ đũa xuống, hai tay khoanh trước ngực nhìn Ôn
Tinh Đàm.
“Anh ăn đi? Nhìn em làm gì.” Ôn Tinh
Đàm bị Cận Du Bạch nhìn chằm chằm nên cũng không dám ăn.
“Không ăn nữa, không ngon miệng.”
Cận Du Bạch lắc đầu nói.
Ôn Tinh Đàm nhếch mép cười: "Ăn
cơm cùng em thì không ngon miệng, ăn cùng chị Tô thì ngược lại nóng lòng không
yên chứ g ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).