Hai người đang ngồi trong nhà sắp xếp lại đống quẻ.

Một người từ đâu lù lù ở giữa sân nhà.

Người này là một thanh niên gầy rộc, dáng người lù rù, mắt đờ đẫn, da tái nhợt. Anh ta lại xông vào giữa nhà, vẻ mặt thoáng hoảng hốt, chậm kêu:

- Thầy cúng đây đúng không? Vợ tôi bị ma nhập rồi. Thầy xuống nhà xem thế nào đi!

- Bình thường đều là ông tự đi, nay còn có người đến tận nhà mời gọi. - Tâm ngẩng mặt lên, quay sang nhìn lão, nhướng mày.

- Thế thì phải nhanh chân lên. Phùng Nên, vợ cậu bị ma nhập thật à?

- Anh ta lẩn rồi, tôi còn đang thấy dáng vẻ hành động của anh ta khả nghi lắm. Ông quen anh ta hả? Cứ đến nhà xem sao.

* * *

Giường phòng bên có một cô gái đang nằm im, tóc tai rũ rượi. Trên sàn vương vãi đầy tỏi vàng đã tách nhánh. Mùi tỏi nồng nặc khắp căn phòng.

Minh Tâm bước lên trước lão thầy cúng, lại bên giường nhìn nhìn cô vợ. Cậu còn đang sợ cô nhảy chồm lên ôm lấy cổ mình. Lão Nùng hỏi han mấy thứ, còn đang định giở đồ nghề, Tâm đã chạy đến chỗ lão, nói:

- Ông ra ngoài tôi bảo, nhanh. Có người chết rồi.

- Cái.. - Lão Nùng định kêu lên, may là Tâm kịp đưa tay chặn miệng lão lại.

Phùng Nên còn đang trong phòng vệ sinh. Hai người bước vội ra sân, Tâm kéo lão ra hẳn đường lớn.

- Giờ cứ mặc kệ đồ nghề của lão đi. Phải bảo vệ tính mạng trước đã. Anh Phùng Nên kia.. có lẽ vừa chích ma túy đấy.

- Ma túy? Ma túy là cái gì? Tâm à, cậu định ngăn cản ta hành nghề phải không? Cậu lại chê ta mê tín hả?

Tâm vừa quay số gọi công an, vừa giải thích:

- Cả người anh ta xanh bủng xanh beo, mu bàn tay và cổ có dấu kim, môi thâm sì, mắt có tia đỏ, người bồn chồn bất an, hở tí lại gãi gãi đầu, bưng bít tai, cắn móng tay.. Dưới gầm giường ngủ còn có kẹo cao su, giấy bạc, bật lửa vứt vung vãi rơi rớt. Chăn màn xuất hiện lỗ thủng có cạnh cháy xém, chắc là do tàn thuốc lá rơi vào. Đồ đạc bề bộn, chỗ này lại hoang vắng.. Tôi chỉ phỏng đoán thôi, cứ gọi công an cho chắc. Còn người vợ kia, tôi vừa đưa tay lại gần mũi chị ta, không thấy hơi đâu cả. Chắc tử vong rồi.

Lão thầy cúng giật nảy mình. Vùng này trước đây có xuất hiện một đường dây buôn bán ma túy, công an phải điều tra canh gác túc trực bao đêm, bắt tận ổ nhưng lại lọt mất một tên. Không ngờ tên đó lại là Phùng Nên mà lão quen. Lão có chút am hiểu về ma túy, vì từng được công an đến tuyên truyền cho người trong làng. Lão không tin nổi, một Phùng Nên thường ngày hiền lành ít nói như vậy, lại là một tên chích ma túy, một kẻ giết người.

Nửa tiếng sau, công an tập trung tại hiện trường. Phùng Nên trốn trong nhà vệ sinh, được một nữ công an chuyên nghiệp nói chuyện dỗ dành mới không kích động, mở cửa bước ra. Ngày hôm sau, tỉnh lại, Nên mở miệng đầu thú, thừa nhận mình sử dụng ma túy, thừa nhận mình lên ảo giác mà giết vợ.

- Hắn giết vợ mình thật à? Hắn giết như nào? - Thầy cúng thấy Tâm đi lấy lời khai về xong, hỏi.

- Anh ta chích xong rồi ảo tưởng vợ là ma, đang vào nhà hại con. Cô vợ thấy chồng không bình thường, hỏi han mấy câu, anh ta lại tưởng tiếng quỷ tru tréo, rủ rỉ bên tai, vội vào bếp bóc tỏi, quay ra đè vợ xuống nhét tỏi vào miệng vợ. Cô vợ sặc tỏi, tắc thở, không được cấp cứu kịp thời nên tử vong. Anh ta thấy vợ nằm im trên giường mới lại càng hoảng, liền chạy đến chỗ ông con mình báo vợ bị ma nhập. Xong xuôi anh ta lại đi đến phòng tắm ngồi thụp một chỗ, lúc công an đến chắc cũng hoàn hồn hơn rồi.

- Ôi ôi ma túy, ta có rõ chút ít về ma túy thôi, nhưng nếu nó làm con người ta điên cuồng mất trí như vậy, thì thật là một thứ quỷ độc sống trần trụi giữa đời.

- Cái đấy không phải mấy câu thần chú phép bùa là giải quyết được đâu..

- Mà cô vợ ở lâu cũng không biết sao?

- Chịu. Chị ta chắc có nghi ngờ từ lúc chồng mình hằng đêm đi ngủ lại đặt con dao dưới gối rồi. Nhưng chồng bảo gần đây hay có trộm, chẳng may trộm đến thì còn có dao mà phòng thủ, bảo vệ vợ. Toàn là những mong muốn tốt đẹp, nhưng xuất phát từ tâm lí quỷ dị, mê muội, không thực tế. Anh ta lại thiếu hiểu biết về tác hại của ma túy nên bị kẻ xấu lôi kéo, dụ dỗ dùng thử ma túy cho biết, rồi chỉ thử một lần thôi cũng sinh ra nghiện. Sau đó vì sĩ diện cá nhân, danh dự gia đình, anh ta bưng bít, giấu kín nhưng chỉ ngày càng lún sâu vào ma túy. Một người chồng yêu vợ thương con, hiền lành chất phác, đến lúc sa chân vào những ảo mộng, lại biến thành quái vật giết người không ghê tay..

Đang nói chuyện dở, một bà hàng xóm sang nhờ lão Nùng sang khấn vái, trừ tà cho những nhà xung quanh nhà anh Phùng Nên. Lão lập tức đồng ý, đứng dậy đi ngay.

Tâm còn đang định nói gì đó, nhưng lại thôi.

* * *

Trong làng mấy ngày nay xảy ra một vụ án mạng. Chuyện là gia đình chị Ngạn cũng thuộc loại giàu có phát đạt. Cha chị buôn chè, mẹ chị là giáo viên. Còn nhà anh Kình thì ăn bữa trước lo bữa sau, con đàn cháu đống, từng ấy miệng ăn, mẹ anh và anh đều chăm chỉ làm nông, cày sâu cuốc bẫm, nhưng vừa rồi lại mất mùa. Bố anh trước đây làm nghề chẻ đá bị bụi đá bay vào mắt trái. Hồi đầu tưởng không sao nên cứ mua thuốc nhỏ, sau bệnh quá nặng mới đi khám, bác sĩ bảo phải bỏ con mắt vì không thể cứu được. Vậy là phải bỏ nghề. Nhà không có đất đai, cha mẹ chữ nghĩa không rành, được tới đâu hay tới đó. Hai anh chị yêu nhau, nhưng bị hai bên gia đình phản đối kịch liệt. Bên nhà gái muốn chị nên duyên với anh Quyền cũng giàu có, cho môn đăng hộ đối. Nhưng anh Quyền này như công tử nhà giàu, chỉ ăn với chơi, lên thành phố mua được cái điện thoại xịn, về cắm mặt cắm mũi chơi suốt ngày. Trước đó anh ta cũng làm ăn được, nhưng rồi buôn bán thất bại, đẩy lại cho bố, còn mình thì lao đầu vào game. Ở đó, anh ta dễ dàng tìm thấy chiến thắng, vinh quang, tự hào của mình sau những ván thắng game, leo rank kỷ lục. Anh ta chỉ việc cầm máy lên, giải cứu những nhân vật trong game, vậy là đã trở thành người hùng trong phút chốc, không như bao năm cố công mà công ty sụp đổ trong tích tắc, lại luôn chịu tủi nhục "lớn rồi còn phải để cha mẹ gánh", luôn không được thừa nhận, khen thưởng. Chị Ngạn đương nhiên không thích anh ta. Lão Nùng nhận thấy, liền dựa vào khả năng tác duyên của mình, làm lễ chứng minh anh Kình chị Ngạn hợp duyên, lại thêm giải mộng mẹ chị Ngạn sau buổi lễ về ngủ mơ thấy chăn đỏ, báo hỷ sự. Anh Kình lấy được chị Ngạn xinh đẹp nết na, bố anh Quyền cho rằng anh Quyền vậy là làm mất mặt gia đình, càng lên tiếng quở trách anh ta ham chơi không có tiền đồ. Anh này lại càng điên cuồng sa đọa vào game, bắt đầu sinh ra hoang tưởng, cứ nghĩ mình là người hùng cứu nhân độ thế. Một buổi chiều nọ, anh bắt cóc một bé trai năm tuổi đưa đến gần ngôi nhà hoang trong rừng, trói tay trói chân đứa bé để thực hiện theo trò game bắt cóc giải cứu. Đứa bé được người nhà tìm thấy trong tình trạng tắt thở do bị băng dính quấn chặt mũi miệng. Một người đang yên đang lành, lại vì nghiện game mà sinh mụ mị, ảo tưởng, cuối cùng giết người lúc nào không hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play