Đường lên núi hẻo lánh, hai bên đường cây hoang mọc lên um tùm rậm rạp. Thỉnh thoảng còn có tiếng sột soạt trong lùm cây, tiếng gió hun hút thổi, trời âm u mịt mù, khung cảnh phía trước thật không khỏi khiến người khác rùng mình sởn gai ốc.

- Này lão A Nùng, sao ba rưỡi sáng đã lôi tôi dậy đi dạo quanh rừng rú thế này rồi? Ghê chết được. - Minh Tâm uể oải ngái ngủ. Cậu lếch thếch như con gà rù theo sau lão thầy cúng.

- Nào nào, trời sập tối mà đi là phải dẹp sang 1 bên cho quan binh Âm phủ qua đường. Cậu cũng không được chê trách. Thời điểm này rừng rú vắng lặng im ắng, vạn vật chìm vào giấc ngủ say sưa, rất thích hợp để xem loài yêu ma quỷ quái, hồn ma bóng quế nào tác oai tác quái, thoát ẩn, thoát hiện, khi tỏ, khi tường. Cậu xem, trong bụi có cái gì loạt soạt kìa. Tránh ra ta xem nào..

- Đấy là mấy con thỏ, con chuột lão ơi. Lão lại ảo tưởng rồi. Thời buổi nào còn nhìn ra được..

- Ngậm miệng. Cậu làm yêu quái thức tỉnh rồi đấy.

- Khoan khoan, lão nhìn đằng trước xem.. - Tâm kêu lên như thế, vì cậu chợt phát hiện có mấy người xúm xít quanh một quán nước.

- Cứu, cứu, bụng tôi..

- Này, lão lại xem người ta sao kìa..

- Đi nhẹ nói khẽ thôi, con yêu quái từ cõi âm ti hiện về đang dần thức tỉnh, nó đang chuẩn bị mượn thân xác con người để lộng hành trên chốn trần gian này đấy.

Lão nói thế, nhưng vẫn chạy lại quán nước nghe ngóng tình hình.

Một người thanh niên có vẻ là vừa đi đồng về, đột nhiên lên cơn đau bụng. Ban đầu là sốt hết cả ruột, lúc sau thì đau dữ dội.

- A Quý, cậu vừa đi đồng về à? Sao đi sớm thế? Lúc này mới đang 3 giờ sáng thôi đấy. Mò mẫm vậy, có chuyện gì sao?

- Lão A Nùng đấy à? Tôi nhớ lối mình để quên con trâu ở đồng, nên chạy ra dắt nó về. Nhưng hóa ra tôi bị mộng du, con trâu vẫn ở trong chuồng nhà..

- Đầu óc mộng mị, không tỉnh táo. - Tâm đứng một bên bình phẩm.

- Kìa Tâm. Cậu chắc bị ma quấy rồi đấy. Tầm này có mà yêu quái đầy đường.

- Vâng. Thầy cúng có gì thì làm lễ cho tôi với, có khi nó đang chui vào bụng mà hành tôi như này này.

- Rồi rồi. Tôi đang định đi chút việc. Nhưng thôi, giúp được thì giúp ngay.

Nói rồi, lão lôi cái sừng trâu ra, nói tiếp: "Yên tâm, tiếng thổi của nó sẽ làm cho tà ma sợ mà phải chạy đi nơi khác, không dám bám vào người bệnh nữa."

Tâm hỏi ra mới biết người này hay nhịn ăn sáng, dậy sớm ra đồng cấy quần quật, tối về ăn muộn, lúc thì ăn đói, lúc lại ăn quá no. Thất thường như vậy, chắc chắn là bị đau dạ dày.

Nếu nhẹ, chỉ cần lưu ý sắp xếp thời gian ăn uống nghỉ ngơi là được ngay. Quỷ quấy gì! - Tâm nghĩ.

* * *

Tối đó, lão Nùng về với cánh tay xước một vệt dài, túi trống rỗng. Cậu gặng hỏi mãi, lão mới nói lão đánh nhau để cứu giúp đứa bé đi học trên bản về bị trấn lột, mà mấy bọn gây sự toàn những tên đô con.

- Tôi mà là ông, chắc chỉ đứng nhìn được thôi, hoặc bỏ chạy cho lẹ. Ai lại mang phiền phức vào mình như thế? Ông còn tỏ vẻ không sao được hả?

- Bọn đầu trâu mặt ngựa, ngổ ngáo như thế, tốt nhất không nói lý với chúng. Còn giúp được ai thì giúp, thế thôi.

Tâm định mặc kệ lão, nhưng thấy lão đã mất túi tiền, còn nhìn tội tội thương thương, lại đi kiếm thuốc xót bôi cho lão. Cậu nghĩ thầm: "Nếu là mình, chắc sẽ kêu la ngay, mà mấy việc bao đồng kia, dây dưa vào làm gì chứ."

* * *

Lại một ngày khác, một người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng đến tìm gặp lão Nùng. Bà ấy mặc một chiếc váy nhung đắt đỏ, đôi boots cao cổ bóng loáng, trông rất sành điệu. Lão tuy khá uy tín nổi tiếng, nhưng sẽ thu hút được một người ở thành phố đến miền núi hoang này sao? Rồi thấy bà tuy từ tốn ngồi chờ, lịch sự nhã nhặn, nhưng lại vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng nóng vội, lão Nùng liền mời bà ấy vào.

Người phụ nữ này đến xin lộc, hóa giải điềm xấu. Bà từng đi xem bói ở một chỗ khác, nhưng thầy bói nơi ấy lại phán bà mệnh đoản, điềm rủi, phải làm lễ ba mươi triệu tỏ thành tâm mới hết vận xui. Về nhà, bà lâm vào trạng thái lo âu, khủng hoảng, thường xuyên bóng đè, mơ mình bị rơi xuống vách đá cheo leo.

Lão Nùng nghe xong, bảo bà hãy tĩnh tâm lại, rồi ông tung 3 đồng xu cổ.

Sau 6 lần tung, lão kết luận:

- Bà may mắn đấy, thuận lợi, tốt lành, viên mãn, giàu lộc, trong tương lai còn sinh được con trai. Ai mà lừa bà vậy nhỉ? Muốn hóa giải những vận đen, điềm xấu, phải loại bỏ những lo âu, phiền muộn, ăn ở hiền lành, đức độ, có lòng hướng thiện.

Người phụ nữ cảm ơn rối rít. Tâm nhìn theo bóng bà ấy đi khuất, nói:

- Lại lo nghĩ nhiều rồi. Đầu óc không giữ được tỉnh táo, phân thật giả đúng sai, sinh ảo mộng. Ai lại đi tin tưởng lời nói vô căn cứ của kẻ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play