Đêm nọ, vẫn như mọi khi, lão thầy cúng phải tụng tụng khấn vái và nói chuyện với vợ vài câu mới lên giường nằm, hai người đang chìm vào giấc mộng của riêng mình thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Tiếng khóc ban đầu cứ dấm da dấm dứt, sau nức nở, rồi òa lên inh ỏi.

- Bé nhà ai thế ông già? Gì mà nửa đêm nửa hôm réo ầm thế?

- Sùng Khiền bị quỷ quấy quả rồi.

Tâm lập tức cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng. Cậu lắp bắp:

- Quỷ.. quỷ gì thế? Ông định đến nhà thằng bé à? Người ta còn chưa mời gọi ông đến đâu..

- Cậu là đệ tử, đi theo ta đi. Ta sẽ đến trừ tà cho Sùng Khiền.

Tiếng khóc đó là của một bé trai hai tuổi ở ngõ trên, con anh Khanh. Vợ anh mới mất do bạo bệnh, anh chỉ có thể gà trống nuôi con. Nửa đêm đứa con khóc lóc ảnh hưởng láng giềng, anh đúng là luống cuống không biết làm thế nào. A Nùng đến, lão đặt thằng bé giữa giường, đắp cho nó một cái chăn, rồi khấn khấn vài câu, lão đặt tay lên trán nó, ống tay áo dài quạt quạt vài đường. Thằng bé vẫn khóc lóc ầm ĩ, nhưng một lúc sau thì tắt ngấm, ngủ thiếp đi.

Tâm thừa biết, đứa trẻ đó khóc không phải bị quấy quả, mà là đói ăn, khát sữa, thèm mẹ, Chỉ cần cho Sùng Khiền uống chút sữa, hay quấn áo mẹ quanh người nó, cho đứa bé cảm nhận được hơi mẹ, nó sẽ tự khắc ngủ ngoan. Vừa rồi lão làm một đống phép, đứa bẽ mãi mới im. Đứa bé nín khóc không phải thoát khỏi ma trêu, mà là mệt quá mới quay qua chìm vào giấc ngủ.

Qua nhiều chuyện, cuối cùng Minh Tâm cũng biết được, lão A Nùng kia chẳng phải thầy cúng gì hết. Cậu hỏi ra mới biết, trước kia lão là nông dân cần kiệm, chỉ là đời sống tâm linh hương đèn nhang khói phong phú đủ đầy hơn người khác. Vợ chết, lão sa vào ảo mộng, tự trách, quy tội về mình, cho rằng vợ lão tạm ốm liệt giường, chính là do lão không đủ thành tâm. Ở hiền mới gặp được lành. Từ đấy, lão làm thầy cúng đi khắp nơi trừ tà. Vì lương thiện, bà con lại thích nhờ vả thầy cúng, nên lão vẫn được lòng rất nhiều người.

Lão thích truyền đạt những truyện ma quỷ, thế giới tâm linh, chữa bệnh bằng thần linh bùa yểm, những mẹo dân gian không hợp thời, hết đúng đắn. Lão còn bói toán, xem tướng, gieo quẻ.. Tuy lão có những quan niệm mà Tâm cho rằng rất không hợp lý, thuận tự nhiên, dị đoan mê tín, nhưng lão sống và làm việc bằng cái nghề ấy, Tâm đi theo lão không phải lo ăn ngủ. Cậu hay bị lão kéo đi xem mình trừ tà, lấy danh là đi học hỏi kinh nghiệm. Cậu thấy các thân chủ có vẻ không ảnh hưởng gì lắm, cũng chỉ mất chút tiền, bản thân còn được lợi nên không để tâm. Có đôi lúc cậu thấy lão hành hiệp trượng nghĩa, hơi khinh thường, nghĩ giúp được người ta hôm nay nhưng ngày mai vẫn thế, chẳng có ích gì, lại còn dính phiền phức vào người. Thầy cúng có những tư tưởng mà so với cậu khác hẳn nhau, quá đỗi ngây thơ, mộng mị, hão huyền, nhưng xét lại là lão có thiện ý giúp người, chưa từng muốn làm hại ai, nên tuy có nhiều ý kiến trái chiều trong lòng cậu, chung quy, cậu vẫn mặc kệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play