Trưa hôm sau, Ôn Nịnh đi đến cầu vượt trên không như hôm qua, từ tòa nhà B đến tòa nhà A, sau đó đi thang máy ngoài trời lên tầng cao nhất.
Hôm nay cô cũng đến tặng đồ.
Ôn Nịnh đứng ở cửa, mới gõ hai cái thì không bao lâu, cửa đã bị người từ bên trong kéo ra.
Thẩm Ngật cúi đầu nhìn đồng hồ, cho rằng Tống Cao Lãng đã trở về, nhỏ giọng nói: "Đi xuống với tôi trước.”
Nói được nửa chừng, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy đôi chân trắng nõn thẳng tắp của người nọ, theo bản năng cảm thấy có cái gì không thích hợp, đang nói thì đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Ngật hướng ánh mắt hướng lên trên, nhìn chằm chằm Ôn Nịnh. Mấy chục giây sau mới xác định được người trước mặt này không phải là ảo giác của mình.
Anh như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác, thái độ vẫn lạnh lùng như trước: “Có việc gì sao?”
Người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, cổ tay áo được xắn lên gọn gàng, áo vest đen vắt trên cánh tay, xem ra anh đang chuẩn bị ra ngoài.
“Anh ra ngoài à.” Hai mắt Ôn Nịnh sáng ngời, cười nhìn anh: “Sợ anh không kịp ăn cơm cho nên em mang canh gà qua cho anh.”
Lúc này Thẩm Ngật mới chú ý tới hộp giữ nhiệt mà cô đang cầm trên tay. Cái hộp nhỏ xinh màu bạc, tạo hình khá cao cấp, không phải loại tạo hình bọc nhựa bên ngoài.
"Canh gà hầm à." Đầu óc anh nhất thời trống rỗng, vô thức thốt ra.
“Ừ, em tự hầm đấy, hương vị hẳn là không quá tệ.” Ôn Nịnh mặt không đỏ tim không đập, không nhìn ra cô đang nói dối.
Thẩm Ngật sửng sốt, như thể anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình.
Ôn Nịnh trực tiếp nhét hộp giữ nhiệt vào trong tay anh, cười nói: “Anh bận rộn như vậy, không có thời gian ăn cơm thì ăn cái này đi, vừa rồi em thấy trợ lý của anh đang đợi ở thang máy, anh mau đi đi, em đi trước đây."
Nói xong, không cho anh cơ hội từ chối, cô xoay người rời đi.
Không lâu sau, Lục Thư Dương gửi tin nhắn đến: Chị, chị uống canh gà chưa? Chị có thích hương vị kia không?
Ôn Nịnh nhớ lại ánh mắt kinh ngạc cùng không thể tin được của Thẩm Ngật, liền gõ chữ trả lời: Uống rồi, chị thích lắm.
Lục Thư Dương: Em nhờ dì làm cơm dinh dưỡng rồi, sáng mai em lái xe mang qua cho.
Ôn Nịnh: Được, làm phiền em rồi.
Lục Thư Dương: Không sao đâu, hôm nay chị có tăng ca không? Không được gặp chị, em nhớ chị lắm.
Ôn Nịnh: Không tăng ca, sau sáu giờ em đến đi.
Lục Thư Dương đáng yêu ghê luôn.
Cho đến khi đã ngồi trên xe, Thẩm Ngật mới từ từ thoát khỏi cảm giác không chân thực này.
Đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân như Ôn Nịnh thế mà lại nấu cơm cho anh, còn là canh gà cô ghét nhất.
Thẩm Ngật cẩn thận mở nắp hộp cơm, mùi thơm nồng của canh gà xộc thẳng vào mũi, nước canh vàng óng trong veo, rải rác vài giọt dầu nổi bên trên.
Thoạt nhìn có vẻ rất ngon.
Cô ấy cố ý làm cái này, hẳn là mất không ít tâm tư.
Thẩm Ngật không phải kẻ ngốc, anh đương nhiên nhìn ra được Ôn Nịnh tiếp cận anh là có mục đích.
Nhưng anh không đoán được tại sao cô lại làm vậy.
Chẳng phải cô đã chia tay với anh từ lâu rồi sao, sao cô lại cố gắng đến gần anh như vậy?
Chẳng lẽ cô vẫn còn tình cảm với anh?
Hô hấp của Thẩm Ngật trở nên dồn dập, tim đập nhanh.
Nhưng anh lập từ bỏ ý tưởng ngớ ngẩn này, trên môi nở nụ cười gượng gạo yếu ớt.
Lấy tính tình tính thẳng thắn của Ôn Nịnh, nào có chuyện cô có thể thích một người bảo thủ không thú vị như anh được.
Có lẽ, thật ra cô chỉ muốn bù đắp cho chuyện lúc trước đã bỏ rơi anh.
Tống Cao Lãng đưa hộp cơm trưa cho Thẩm Ngật, thấy anh ngẩn người nhìn một hộp canh gà.
"Sếp thẩm, đây là…"
"Là người khác tặng."
Vừa rồi lúc thấy ông chủ xuống lầu, trong tay thì nhiều hơn một cái hộp giữ nhiệt, Tống Cao Lãng còn đang cảm thấy kỳ quái, hóa ra là của người khác tặng.
Nhưng mà người nọ rõ ràng không đủ thật lòng, đến cả chuyện ông chủ chưa bao giờ uống canh gà cũng không biết.
“Để tôi bỏ đi cho.” Ý Tống Cao Lãng chỉ canh gà.
Thẩm Ngật lầm tưởng anh đang nói về bữa trưa: "Ừ, vứt đi."
Vì thế Tống Cao Lãng đặt hộp cơm lên bàn làm việc trong xe, chuẩn bị lấy đi nắp hộp giữ nhiệt, vặn chặt rồi ném đi.
Thẩm Ngật nhíu mày: "Cậu làm gì đấy?"
"Tôi giúp anh đổ canh gà đi.”
"Không cần, bỏ phần cơm kia đi.”
"Nhưng mà, không phải anh không uống canh gà sao?"
Ánh mắt Thẩm Ngật có hơi lạnh lùng nhìn sang, Tống Cao Lãng lập tức im lặng, không nói nữa, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Khi Ôn Nịnh đi làm về, cô thấy Lục Thư Dương đứng đợi trước cửa.
Cậu ôm một bó hoa hồng màu hồng phấn trên tay, thấy cô xuất hiện thì vui vẻ gọi: "Chị."
“Đẹp quá.” Ôn Nịnh ôm bó hoa nhận được trong tay, cười nói: “Còn biết đường mua hoa cho chị à.”
"Lúc tới đây em đi ngang qua một cửa hàng hoa, nhớ ra trước đó chưa từng tặng hoa cho chị liền mua một bó.”
Mở cửa bước vào phòng khách, Ôn Nịnh cắm bó hoa hồng vào bình.
Khi cô quay người lại đã thấy Lục Thư Dương kéo rèm một cách thần bí.
Ôn Nịnh buồn cười hỏi cậu: "Trời còn chưa tối, em kéo rèm làm gì?"
Lục Thư Dương sờ lên đôi tai nóng bỏng của mình, đi đến gần cô.
Sau đó, trong tầm nhìn của cô, chàng trai ngượng ngùng vén áo lên một chút.
Tỷ lệ mỡ cơ thể của cậu vốn khá cao, nhưng sau vài ngày tập luyện điên cuồng, đã có thể thấy được đường nét của cơ bụng dù rất nhạt.
Hơn nữa làn da còn trắng nõn non mịn, rất có cảm giác thiếu niên tràn đầy sức sống.
Ôn Nịnh không ngờ cậu nhóc lại làm ra hành động như vậy, cô sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Lục Thư Dương thả áo xuống, ôm lấy cô gái khẽ cắn một cái, ngượng ngùng làm nũng: "Chị, chị đừng cười em, em sẽ luyện ra cơ bụng nhanh thôi.”
Ôn Nịnh thuận thế vòng tay qua eo cậu, dịu dàng dỗ dành: "Được được, chị không cười em nữa, chúc em sớm ngày thành công."
Lúc chạng vạng gặp gỡ một số giám đốc điều hành của công ty, Thẩm Ngật luôn cảm thấy bất an và khó tập trung.
Anh cho rằng hôm nay tâm tình mình không tốt, chỉ có thể tan họp sớm, ngày khác bàn lại.
Sau khi tan tầm, Thẩm Ngật ở lại công ty xử lý nốt những công việc còn lại.
Sau mười giờ tối, đột nhiên nhận được tin nhắn của Ôn Nịnh: Anh uống canh gà chưa?
Nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình, Thẩm Ngật lập tức cầm lấy di động.
Nhưng do dự một hồi, anh vẫn buộc bản thân đặt điện thoại sang một bên và tiếp tục làm việc.
Anh lơ đãng nhìn vào máy tính, trong lúc đó cũng không tự chủ được liếc về phía điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn của cô.
Mười phút sau, Thẩm Ngật rốt cuộc không nhịn được trả lời: Thử một chút.
Nhưng thật ra cái hộp giữ nhiệt kia đã sớm không còn gì, đã được rửa sạch ở góc bàn.
Ôn Nịnh lập tức trả lời: Hương vị thế nào, có hợp khẩu vị của anh không?
Lần này Thẩm Ngật cố ý không rep, thật lâu sau anh mới lạnh nhạt trả lời: Cũng được.
Ôn Nịnh lại trả lời ngay: Anh thích là tốt rồi.
Đồng tử của Thẩm Ngật co rút, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại.
Ý cô là gì?
Ngay sau đó Ôn Nịnh hỏi anh: Buổi trưa em tự mang cơm trưa đến công ty, nếu không thì em mang thêm một phần cho anh nhé?
Trước khi bản thân kịp nhận ra, Thẩm Ngật đã quên mất quy tắc mà anh vừa đặt ra cho mình ‘Sau mười phút mới được trả lời tin nhắn của cô’: Không phiền cô.
Ôn Nịnh: Không phiền lắm đâu, dù sao em cũng phải nấu cơm, chỗ chúng ta cũng không xa.
Trước khi Thẩm Ngật có thể từ chối, cô đã nói: Em sợ anh không có thời gian ăn trưa. Anh quên mất sức khỏe anh không tốt à, không thể đói bụng được đâu.
"Rầm".
Chiếc điện thoại màu đen rơi xuống đất.
Thẩm Ngật cảm thấy não đột nhiên thiếu dưỡng khí, có hơi váng đầu.
Đã bao lâu rồi Ôn Nịnh không quan tâm đến anh?
Trước khi chia tay, thực ra Thẩm Ngật đã có một dự cảm mơ hồ bởi vì cô đột nhiên trở nên lãnh đạm. Cô không còn thường xuyên đi ngang qua lớp anh, thỉnh thoảng đi qua cũng vội vội vàng vàng, không còn đi chậm lại rồi mỉm cười với anh qua khung cửa sổ như trước.
Thẩm Ngật không hiểu mình đã làm sai điều gì. Cuối cùng, vào một ngày sau khi tan học, anh không nhịn được kéo cô trốn vào phòng học trống.
Anh đã mất ngủ mấy đêm liền, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, vành mắt thâm đen.
Nắm lấy tay cô, thấp giọng cầu xin: "Ôn Nịnh, anh có làm sai gì thì em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ sửa đổi, em đừng không để ý đến anh.”
Nhưng Ôn Nịnh lại nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô không có biểu cảm gì, lạnh lùng thờ ơ như người ngoài cuộc.
Khi đó Thẩm Ngật mới ý thức được bản chất Ôn Nịnh là một người vô cùng máu lạnh và ích kỷ, cho dù anh có quỳ xuống trước mặt cô cũng không thể khiến cô động lòng.
"Có phải vì cuối tuần trước anh đi làm thêm, không ở cùng em, cho nên em mới tức giận đúng không, tuần này anh không đi nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, có được không?”
"Hay là do mấy ngày trước tan học anh không chủ động đi tìm em, ngày đó anh bị cảm, sợ lây bệnh cho em nên mới không đi."
"Hay là do bạn nữ nhặt vở bài tập của anh? Anh không biết lúc trả lại vở bài tập cô ấy lại kẹp thư tình trong ấy, xem xong anh đã vứt luôn rồi, anh không nói chuyện với cô ấy. Về sau, về sau sẽ không lại ném đồ đạc lung tung nữa.
"Ôn Nịnh, em nói chuyện đi, em đánh anh mắng anh cũng được, xin em đừng im lặng nữa mà.”
Thẩm Ngật cố gắng hết sức để nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cố gắng tìm kiếm manh mối về sự thay đổi của Ôn Nịnh.
Bắt đầu từ khi nào?
Vì chuyện gì?
Bị anh quấy rầy, cuối cùng Ôn Nịnh cũng không kiên nhẫn đáp: “Anh không làm gì sai cả.”
“Vậy thì tại sao?” Tại sao em lại trở nên lạnh lùng như thế?
Cô cau mày ngắt lời anh: "Chán thôi."
Hai chữ ngắn ngủi như có một sức mạnh to lớn, khiến Thẩm Ngật choáng váng.
Giống như có tiếng ve kêu ầm ĩ chui vào lỗ tai của anh, âm thanh gây chấn động màng nhĩ, khiến cho anh không nghe được bất kỳ thanh âm nào khác.
Sau cơn ù tai kéo dài, Thẩm Ngật thất thần chớp mắt, nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, không thể tin được hỏi cô: "Cái gì"
Ôn Nịnh đành phải kiên nhẫn giải thích lần nữa: "Em nói, ở cùng anh không vui, em chán rồi."
Khi đó anh vẫn còn một tia hi vọng mong manh, cho rằng mình còn có cơ hội giữ được cô: "Thật xin lỗi, tính cách của anh quá nhàm chán, anh sẽ cố gắng thay đổi."
“Sao anh không chịu hiểu thế?” Ôn Nịnh căn bản không muốn nghe anh nói hết câu, “Tôi chán anh rồi, đổi thế nào cũng vô dụng.”
Sự chán ghét trong mắt cô giống như con dao sắc bén nhất trên thế giới, đâm mạnh vào trái tim của Thẩm Ngật.
Anh đỏ mắt nhìn cô, đôi môi tái nhợt khẽ run lên, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.
Ôn Nịnh hít sâu một hơi: "Chúng ta dừng ở đây."
Lúc này, đôi môi đã nói vô số lời ngọt ngào, hôn anh không thương tiếc lại phun ra những lời vô cùng lạnh lùng.
Cô muốn chia tay với anh.
Trong mắt Thẩm Ngật hiện lên một tia sáng nóng bỏng, anh theo bản năng nắm lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn khó nghe: “Không, anh không đồng ý, anh không đồng ý chia tay. Trước đây rõ ràng chúng ta rất hợp nhau mà. Ôn Nịnh, những vấn đề này đều có thể giải quyết, đừng nói chia tay."
Anh vô tình dùng lực quá mạnh, Ôn Nịnh cau mày.
Thẩm Ngật theo bản năng buông lỏng tay ra, “Xin lỗi, anh có làm em đau không?”
Nhân cơ hội này, Ôn Nịnh không chút do dự hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Cứ như vậy đi.” Nói xong cô rời khỏi phòng học, cánh cửa đập vào tường một tiếng ‘đùng’.
Thẩm Ngật đã bị Ôn Nịnh dễ dàng bỏ rơi như thế.
Một mình anh đứng trong phòng học trống trải, cả người như bị nghiền nát ném vào máy giặt, cuối cùng phun ra một đống máu thịt nát vụn, không người hỏi thăm.
Khi sự kích thích và cảm giác mới mẻ rút đi, người yêu ngày xưa không hề báo trước thay đổi một khuôn mặt khác.
Thẩm Ngật không thể hiểu, không thể thừa nhận.
Tại sao tình yêu của cô ngắn ngủi đến thế?
Tại sao thái độ của một người có thể thay đổi nhanh như vậy?
Tại sao em lại nắm tay anh vội vàng như vậy, khi rõ ràng anh chưa sẵn sàng để cùng em đi hết quãng đời còn lại?
Tác giả có lời muốn nói: Về cốt truyện của tiểu thuyết, đừng so sánh với hiện thực, càng không được bắt chước. Nịnh Nịnh là một kẻ cặn bã, chúng ta đừng học theo cô ấy.
《Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha》
The Calantha said: Mong mọi người đọc truyện giơ cao đánh khẽ, bộ này một chương rất nhiều chữ, beta có kĩ đến đâu cũng sẽ sai sót, nếu có sai bên team xin lỗi các thiên thần nhé, mong dơ cao đánh khẽ ạ