Mười năm sau, mỗi nhớ lại đoạn ký ức nặng nề đó, dường như vẫn còn cảm giác đau âm ỉ quen thuộc chạy dọc khắp cơ thể, khiến Thẩm Ngật không ngừng rối loạn hô hấp.
Những ngày trước khi chia tay, Ôn Nịnh lúc nóng lúc lạnh với anh, ít quan tâm đến anh như trước.
Lúc này nhìn thấy sự quan tâm đã biến mất từ lâu của cô, Thẩm Ngật không khỏi cảm thấy hốc mắt chua xót.
Dù trong lòng anh có tự nhủ, đừng quên Ôn Nịnh năm đó tuyệt tình đến thế nào, giỏi nói lời đường mật ra sao, thế nhưng sự quan tâm đơn giản của cô cũng đủ khiến cho tất cả lý trí của anh sụp đổ trong nháy mắt.
Thấy tin nhắn Thẩm Ngật trả lời ‘Được’ trên màn hình, Ôn Nịnh hài lòng thoát WeChat.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày cô đều nhờ Lục Thư Dương đưa cơm trưa cho Thẩm Ngật, bản thân thì mua cơm ở khách sạn gần đó ăn.
Thái độ lạnh lùng của Thẩm Ngật rõ ràng đã dịu đi.
Hôm nay, Ôn Nịnh giả vờ đáng thương nói chân mình đau, cuối cùng cũng vào được phòng làm việc của anh.
Ôn Nịnh nói đồ ăn là do cô tự làm.
Mặc dù Thẩm Ngật nghi hoặc tại sao cô không kén ăn như trước, nhưng anh không nghi ngờ lời nói của cô, mỗi ngày sẽ nghiêm túc ăn hết.
Anh vẫn ngốc nghếch dễ lừa như trước.
Ôn Nịnh nói gì anh cũng tin.
Thẩm Ngật không quen ở cùng một không gian với Ôn Nịnh.
Anh cố ý tránh mặt không nhìn cô, vượt qua hai mươi phút như đứng đống lửa như ngồi đống than vượt qua hai mươi phút, đang chuẩn bị lấy cớ bản thân phải làm việc đuổi cô ra ngoài.
Nhưng còn chưa mở miệng đã thấy Ôn Nịnh đứng dậy, ngọt ngào nói: "Thẩm Ngật."
Ánh mắt của Thẩm Ngật như bị câu đi.
Trong ánh nhìn đăm đăm của anh, cô gái giẫm lên đôi giày cao gót lấp lánh, vòng eo thon thả, uyển chuyển đi về phía anh.
Ôn Nịnh dừng lại bên chiếc bàn làm việc bằng gỗ hồ đào, môi hồng răng trắng, đôi mắt ngập nước.
Cô tùy ý hất mái tóc nâu gợn sóng, đôi hoa tai ngọc trai khẽ đung đưa, chiết xạ ánh sáng lấp lánh, trên người phảng phất hương nước hoa tao nhã thanh u, mọi nơi mọi lúc xâm nhập vào trong mũi.
Thẩm Ngật vô thức căng thẳng.
Một bàn tay trắng nõn thon dài đặt ở mép bàn, tùy ý gõ hai cái, hỏi anh: "Cuối tuần anh có… món gì không muốn ăn không?”
Còn muốn tiếp tục đưa thức ăn cho anh sao?
Thẩm Ngật mím môi, dư quang bị động tác của ngón tay cô hấp dẫn, thấp giọng nói: “Không có.”
"Không thì em tự nấu theo khẩu vị của mình"
"Tùy cô.”
Hình như Ôn Nịnh muốn quay người rời đi, nhưng vừa xoay người, lại như nhớ tới cái gì, cô quay lại đối mặt với anh: "Đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi anh."
“Cái gì?” Thẩm Ngật nhướng hàng mi đen dày, yên lặng nhìn cô.
“Mỗi ngày em đều đưa đồ ăn cho anh, bạn gái hoặc là vợ của anh...” Ôn Nịnh nhìn đôi mắt hơi run rẩy của anh, dừng một chút rồi nói tiếp: “Có ghen không?”
Thẩm Ngật thu hồi ánh mắt, vội vàng chớp mắt hai cái: "Tôi độc thân."
Ôn Nịnh thoáng nhìn lồng ngực kịch liệt phập phồng, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, đắc ý cong đôi môi đỏ mọng: "Vậy thì tốt."
Sau khi cô nói xong lời này, Thẩm Ngật rõ ràng ngẩn ra, sững sờ nhìn cô.
Ôn Nịnh không có tiếp tục đề tài này: "Cảm ơn anh cho em đi vào nghỉ ngơi, chân em đỡ đau rồi, không quấy rầy anh làm việc nữa, em đi trước đây."
Cửa văn phòng đóng lại.
Xung quanh lập tức yên tĩnh.
Lớp ngụy trang lạnh lùng của Thẩm Ngật tan vỡ, trong đôi mắt đen như mực hiện lên mấy phần vô thố*.
*Sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng,
Anh có thể nghe được, Ôn Nịnh căn bản không quan tâm bạn gái anh có tức giận hay không, mà chỉ đang thăm dò tình hình của anh thôi.
Nhưng tại sao cô lại hỏi như vậy?
Anh có độc thân hay không, chẳng lẽ trong lòng cô để ý hay sao?
Hơn nữa sau khi anh trả lời xong, cô còn nói ‘Vậy thì tốt’, giọng điệu còn nhẹ nhõm như thế.
Cho nên đối với cô, anh còn độc thân là chuyện tốt.
Nếu chỉ là để bù đắp những gì cô nợ anh năm đó thì Ôn Nịnh hoàn toàn không cần phải quan tâm đến chuyện anh có còn độc thân hay không.
Lại kết hợp với sự quan tâm tích cực gần đây của cô, chủ động đưa cơm.
Thẩm Ngật kinh ngạc, ý nghĩ dưới đáy lòng không ngừng mở rộng, chẳng lẽ cô muốn quay lại với anh sao?
Tuy rằng chia tay đã mười năm, cho dù Ôn Nịnh vẫn còn có một chút tình cảm với anh thì cũng đã sớm bị thời gian mài mòn rồi.
Nhưng lỡ là nếu như thì sao?
Tay nắm cửa đột nhiên bị vặn, Thẩm Ngật còn tưởng rằng là Ôn Nịnh quay lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Lại không ngờ rằng cửa bị người từ bên ngoài đẩy mạnh vào, người đi vào là Văn Nghiêu.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy Ôn Nịnh trong thang máy, sao cô ấy lại ở đây?” Người đàn ông mặc áo khoác da màu đen đẩy kính râm lên, đặt trên mái tóc ngắn màu đỏ.
“Cậu về rồi à.” Thẩm Ngật cụp mắt xuống, ngăn lại tia thất vọng trong mắt.
Chỉ thấy Văn Nghiêu hùng hổ xông vào: "Ngày đó Đường Sâm nói với tôi là anh gặp một người phụ nữ xinh đẹp trong bữa tiệc tối, ánh mắt cậu như muốn dán lên người ta, tôi đã đoán là Ôn Nịnh rồi. Qủa nhiên cô ấy đã về rồi.”
Anh ta vừa kết thúc công việc ở Nam Thành, lập tức đáp chuyến bay nhanh nhất trở về vì sợ anh em tốt của mình lại bị cô gái kia lừa gạt.
Thẩm Ngật mở máy tính lên, bắt đầu xử lý công việc, anh thờ ơ đáp: "Ừ."
Văn Nghiêu nghe vậy giơ hai tay lên chống hai bên máy tính, khẩn trương nhìn anh: “Cậu sẽ không quay lại với cô ấy chứ?”
Thẩm Ngật không chớp mắt nhìn email công việc: "Không."
"Thật sự không quay lại?"
"Ừ."
Văn Nghiêu lại chăm chú nhìn anh một hồi, tâm tình căng thẳng quá độ hơi thả lỏng một chút.
Thẩm Ngật khinh thường nói dối, anh nói không quay lại thì hẳn là thật rồi.
Có điều...
"Sao Ôn Nịnh sao lại tới đây?"
“Giao đồ ăn.” Thẩm Ngật nói ngắn gọn.
Văn Nghiêu cứ như nghe được chuyện cười thế kỷ, khoa trương há miệng: "Cô ấy đi đưa đồ ăn cho cậu á?."
"Ừ, cô ấy làm việc ở tòa bên cạnh."
"Ôn Nịnh đảm đang từ bao giờ thế nhở?”
Thẩm Ngật không nói lời nào.
Chỉ thấy Văn Nghiêu di chuyển từ đối diện bàn làm việc vòng qua bên phải, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói thật nhé Thẩm Ngật, dù có thế nào thì cậu đừng bị cô ấy lừa nữa, thái độ của cô ấy với tình cảm chính là thích thì chơi không thích thì thôi, không hợp với cậu đâu.”
Ánh mắt Thẩm Ngật chăm chú: "Tôi biết."
Văn Nghiêu bắt đầu đi một vòng trong phòng, vừa đi vừa phân tích: "Cô ấy đột nhiên tiếp cận cậu, nhất định có ý khác, mặc kệ cô ấy nói gì thì cậu cũng chớ có tin đấy.”
"Tôi có một người bạn ở trong giới, nghe nói mấy năm nay Ôn Nịnh ở nước ngoài lăng nha lăng nhăng, bạn trai cũ vơ một cái được cả mớ."
"Nếu cậu không muốn bị tổn thương một lần nữa thì nghe tôi, tránh xa cô ấy ra."
Văn Nghiêu cằn nhằn rất nhiều.
Vẻ mặt Thẩm Ngật thờ ơ, tập trung vào việc xử lý bưu kiện, khó mà biết được anh có nghe hay không.
Cuối tuần, Ôn Nịnh trở về Thang gia.
Cha mẹ cô ly hôn khi cô còn rất nhỏ, và cô sống với mẹ là Ôn Dĩ Đường.
Lúc Ôn Nịnh trở về nhà, trong nhà ngoài Ôn Dĩ Đường ra thì còn có một cậu trai tuổi chừng ngoài hai mươi, mặt mũi trắng trẻo tuấn tú, nhìn như một chú cún ngoan ngoãn.
"Nịnh Nịnh về rồi à. Giới thiệu với con nhé, đây là bạn trai của mẹ."
Ôn Nịnh đã sớm quen với việc Ôn Dĩ Đường thường xuyên đổi bạn trai, cho nên khi nhìn thấy ‘dượng’ còn trẻ hơn cả mình, vẻ mặt cô không hề dao động.
Dù sao mẹ cô cũng sẽ không kết hôn với những người đàn ông này, cũng không ảnh hưởng gì đến bà.
Ôn Dĩ Đường đã từng nói rằng với điều kiện tài sản của nhà bọn họ, hôn nhân là để giúp đỡ người nghèo, mà cô thì không tốt bụng như vậy.
“Xin chào.” Ôn Nịnh lễ phép chào hỏi, thái độ ôn hòa.
Ôn Dĩ Đường bảo trợ lý mang một chồng tài liệu đưa cho Ôn Nịnh: “Đây là những điểm cần chú ý trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, đều là kinh nghiệm mẹ đúc kết được, con có thể dùng để tìm hiểu. Ngoài ra còn có một danh sách các địa chỉ tòa nhà văn phòng ở phía sau, muốn làm gì thì nói cho mẹ nghe.”
“Được, lát nữa con xem.” Ôn Nịnh cầm tài liệu lên lầu.
Trở về phòng mình, cô mở máy tính lên mạng tra cứu một số án lệ, kết hợp với những thông tin mẹ đưa cho, cô bắt đầu chuẩn bị thành lập phòng làm việc.
Ôn Dĩ Đường là một nữ cường nhân nổi tiếng ở Nam thành, nhưng không phải lúc nào bà cũng tham việc như vậy.
Ôn Nịnh nhớ khi cô còn nhỏ, cha mẹ cô thường xuyên cãi vã, khi đó mẹ cô là một người vợ toàn thời gian, ở nhà chăm sóc cô.
Mà bố thì lợi dụng quan hệ của nhà vợ để sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, sau khi sự nghiệp thành công thì ông bắt đầu coi thường mẹ, thậm chí còn trêu chọc phụ nữ bên ngoài.
Đến khi con giáp thứ mười ba mò đến tận cửa, mẹ mới thấy được bộ mặt thật của tên chạn vương* này, bà quyết đoán ly hôn, mang theo Ôn Nịnh trở về nhà mẹ đẻ.
*Cụm từ chạn vương được lấy ý tưởng và cách thức biểu đạt từ câu tục ngữ “chó chui gầm chạn” và nó mang ý ám chỉ những người đàn ông lấy được con gái nhà giàu. Sau đó chẳng cần phải mất công lao động vất vả mà vẫn có được cuộc sống sung túc, đủ đầy. Họ chính là minh chứng rõ nhất cho câu nói “tương lai nhờ nhà vợ”.
Ông bà ngoại của Ôn Nịnh đã sớm biết con rể không đáng tin, nề hà con gái không thể không gả, hai cụ đành phải thỏa hiệp. Tuy nhiên hai cụ vẫn kiểm soát công ty, không để bố của Ôn Nịnh nhúng tay vào.
Sau đó, Ôn Dĩ Đường tiếp quản công ty của gia đình, dù sao bà cũng sinh viên tài năng đi du học trở về, cộng thêm sau khi ly hôn thời vận suôn sẻ, một đường đưa công ty đi lên vị trí đầu ngành.
Quá khứ của Ôn Dĩ Đường đúng là bản thực tế của ‘kẻ mụ mị trong tình yêu thức tỉnh, sự nghiệp phản công”.
Từ nhỏ bà đã dạy cho Ôn Nịnh tư tưởng ‘tình yêu là thứ vô dụng nhất, mụ mị trong tình yêu chỉ tổ hại người hại mình, tiền và sự nghiệp quan trọng hơn đàn ông cả trăm lần’, thậm chí khi cô còn học cấp hai bà đã cổ vũ cô yêu sớm.
Cho nên mới hình thành quan điểm về tình yêu của Ôn Nịnh hiện tại, cảm xúc và sự trưởng thành của bản thân vĩnh viễn quan trọng nhất. Thích thì phải theo đuổi, không thích thì vứt đi. Đừng dậm chân tại chỗ vì bất kỳ ai, và đừng cho ai cơ hội làm tổn thương chính mình.
Khoảng thời gian tiếp theo, Ôn Nịnh chuẩn bị cho sự nghiệp của mình, bận rộn đến mức chỉ có thể dành năm phút mỗi ngày để đưa cơm cho Thẩm Ngật, sau đó lại quay về tiếp tục bận rộn.
Vừa hay, có thể nhân cơ hội này vắng vẻ anh.
Như cô mong muốn, Thẩm Ngật đúng là không thể ngồi yên.
Kể từ khi Ôn Nịnh thăm dò tình hình tình cảm của anh vào thứ sáu tuần trước, Thẩm Ngật đã thầm mong cuối tuần trôi qua thật nhanh, hy vọng thời gian làm việc đến sớm.
Nhưng đến ngày thứ hai, Ôn Nịnh đến đưa cơm rồi đi ngay, đến rồi đi chóng vánh, thái độ lạnh lùng, thậm chí không nói với anh một câu, cũng không tìm cơ hội vào phòng làm việc của anh.
Thẩm Ngật vốn tưởng rằng ngày hôm đó là trường hợp đặc biệt, không ngờ mấy ngày sau vẫn như thế.
Cho nên lần trước Ôn Nịnh chỉ tùy tiện hỏi thôi sao?Thật ra cô cũng không quan tâm anh còn độc thân hay không, cũng không có ý quay lại với anh, hoàn toàn là do anh tự mình đa tình.
Nhưng nếu đã không muốn quay lại thì tại sao lại đối xử tốt với anh như vậy?
Trong lòng Thẩm Ngật tự nhủ không cần lo lắng, có lẽ mấy ngày nay Ôn Nịnh bận quá thôi, cho nên mới không có thời gian ở chung với anh.
Nhưng dù tự an ủi mình thế nào, anh vẫn không khỏi suy nghĩ lung tung.
Ôn Nịnh nhìn ra sự lo lắng của anh, nhưng lại cố ý làm ngơ.
Bận rộn hơn nửa tháng, cuối cùng Ôn Nịnh cũng gần như hoàn thành bước đầu chuẩn bị phòng làm việc.
Địa chỉ làm việc cô chọn là ở tầng hai mươi bảy của tòa nhà này. Vừa vặn ở đây có một khu văn phòng trống, công ty trước đóng cửa, vẫn chưa cho thuê.
Việc Ôn Nịnh chọn địa điểm này không liên quan gì đến Thẩm Ngật, hoàn toàn là vì nơi này gần khu vực trung tâm có rất nhiều công ty Internet, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện hợp tác.
Hơn nữa còn có giao thông thuận tiện, tương đối gần nơi cô ở, cũng đỡ phải chuyển nhà.
Kết thúc một ngày bận rộn, Ôn Nịnh lại đi đưa đồ ăn cho Thẩm Ngật.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy tốc độ Thẩm Ngật mở cửa càng lúc càng nhanh, như thể anh đang đặc biệt chờ đợi cô đến vào thời điểm này.
Thấy cô chỉ cầm hộp cơm trên tay, Thẩm Ngật khẽ mím môi.
Lại định đưa đồ ăn xong đi luôn?
Vì cớ gì cô chưa bao giờ ở lại ăn trưa với anh?
Ôn Nịnh không chú ý đến biểu tình biến hóa vi diệu trên mặt anh.
Cô chỉ cầm một phần ăn đến là vì trước khi đến đây cô đã ăn rồi, ăn nó mới có thời gian đến gặp anh.
Ngay lúc Thẩm Ngật còn tưởng rằng cô lại muốn rời đi, lại nghe thấy cô ngọt ngào nói: “Em mệt quá, vào trong nghỉ ngơi một chút được không?”
Ôn Nịnh dùng tay che môi, khẽ ngáp một cái, trong đôi mắt phủ lên một tầng sương mù mang theo một chút buồn ngủ cùng mệt mỏi, hàng mi cong như cánh quạt hơi ươn ướt.
Môi cô nhạt hơn bình thường, như thể cô mệt sắp chết rồi.
Quả nhiên, cô vừa hạ thấp tư thái, Thẩm Ngật đã lựa chọn thỏa hiệp.
“Được.” Anh nói.
Văn phòng tổng giám đốc có trang bị một phòng nghỉ, trong đó có một chiếc giường và một phòng tắm.
Nhưng Ôn Nịnh cũng không được voi đòi tiên mà đòi vào phòng trong, mà nằm lên ghế sô pha ở bên ngoài.
Gần đây cô bận đến nỗi không có thời gian mà nghỉ ngơi cho tốt.
Ghế sô pha dưới người cô mềm như bông, không qua bao lâu Ôn Nịnh liền chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ rất nhiều giấc mơ rời rạc.
Nhưng bên ngoài giấc mơ, Thẩm Ngật cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì nhìn cô.
Ôn Nịnh luôn như gần như xa, làm cho người ta khó mà nắm bắt.
Lần này cô nghĩ như thế nào vậy?
Sau lại thấy Ôn Nịnh nửa mê nửa tỉnh xoa xoa cánh tay của cô.
Thẩm Ngật đứng dậy đi vào phòng trong, lúc đi ra thì trên tay cầm một chiếc chăn điều hòa màu xám.
Anh bước đến sofa nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn.
Anh vừa quay người lại, vạt áo đã bị người nhẹ nhàng nắm lấy, sau lưng truyền đến một giọng nói mơ mơ màng màng: “Thẩm Ngật.”
Một câu nói khiến anh như bị đóng đinh tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Nịnh say sưa ngủ ngon không biết trời đất.
Thẩm Ngật: Kích động đắp chăn tỉ mỉ (°ー°〃)
Cảm ơn mọi người ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng thật tốt, ra chương đều đặn hàng ngày.
《Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha》