Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha

Ăn xong cơm trưa với Thẩm Ngật ăn xong bữa trưa, Ôn Nịnh trở lại công ty.

Cô đến đây giúp đỡ bạn bè, không phải đi làm công cho người ta, có thời gian rảnh nên cũng không tính là bận rộn.

Về phần tại sao Ôn Nịnh lại đăng những khoảnh khắc tăng ca đó, một mặt là để Lục Thư Dương biết cô rất bận, thỉnh thoảng không gặp được anh cũng là chuyện bình thường.

Thứ hai, là để Thẩm Ngật nhìn thấy.

Cô đã nói rằng bản thân không giống với trước kia, dù sao cũng phải đưa ‘sự thay đổi’ này đến trước mặt anh chứ. Cô của trước kia yếu ớt không chịu được khó khăn trở nên chăm chỉ biết tiến tới, biến hóa như vậy còn chưa đủ lớn à?

Năm giờ chiều, buổi đàm phán sự hợp tác cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Ngật đột nhiên cảm thấy trong dạ dày dâng lên cảm giác nóng như lửa đốt, trước mắt tối sầm, ý thức mơ hồ, như thể giây tiếp theo sẽ ngất đi.

Thấy sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, Tống Cao Lãng đoán ông chủ nhất định lại bị tụt huyết áp rồi.

Anh ta không hiểu tại sao ông chủ biết rõ bản thân hay bị tụt huyết áp, phải ăn cơm đúng giờ, sao lại còn nhường bữa trưa của mình cho người khác.

Trực tiếp gọi thêm một phần cho cô gái kia là được mà, chẳng qua phải chờ thêm một lúc mà thôi, hơn nửa tiếng thôi mà. Cô ấy lại không bận rộn như ông chủ nhà mình, đến thời gian ăn trưa cũng ít.

Đến giờ Thẩm Ngật còn chưa được một giọt nước nào, vừa tiến hành đàm phán cường độ cao, tiêu hao rất nhiều thể lực, không dễ dàng gì mới kiên trì đến bây giờ.

Thừa dịp nhóm khách hàng đang xem hợp đồng, Tống Cao Lãng lặng lẽ ra khỏi phòng họp, lần nữa châm trà cho mọi người.

Thẩm Ngật cầm cốc của mình nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào. Đây không phải trà, mà là nước mật ong.

Sau khi uống hết một ly nước mật ong và lấy lại được chút thể lực, Thẩm Ngật cảm thấy triệu chứng chóng mặt đã thuyên giảm rất nhiều.

Phòng họp rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mọi người lật giấy và nhỏ giọng thảo luận.

Cuối cùng Thẩm Ngật cũng có thể tạm thời để đầu óc trống rỗng và nghỉ ngơi một lúc.

Có thể là khi thân thể suy yếu, rất dễ dàng mất khống chế, cũng có thể là bởi vì hôm nay gặp lại Ôn Nịnh, khiến cho trong lòng anh không cách nào bình tĩnh.

Thẩm Ngật lơ đãng nhớ lại quá khứ ở bên cô.

Vì lý do gia đình, từ khi học cấp hai anh đã sống một mình.

Bởi vì không giỏi chăm sóc bản thân, lại bị suy dinh dưỡng lâu ngày nên mới sinh ra bệnh huyết áp thấp.

Sau khi ở bên bên Ôn Nịnh, nụ hôn đầu của anh là ở trong một phòng học trống.

Anh nhớ bản thân lúc ấy đã hạnh phúc như thế nào, như thể anh đang lơ lửng trên một đám mây. Trái tim anh đập dữ dội, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra khỏi lồng ngực.

Đầu lưỡi thơm tho mềm mại của cô gái lướt qua khóe môi, nhịp tim của anh đạt đến tốc độ chưa từng có, máu nóng toàn thân dồn lên đỉnh đầu, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng máu cọ qua màng nhĩ. .

Sau đó, trước mắt anh tối sầm, anh ngất đi.

Sau lần đó, Ôn Nịnh biết sức khỏe anh không được tốt, dễ bị hạ đường huyết nên mỗi ngày đều giục anh ăn uống đúng giờ.

Một ngày cuối tuần của tháng chín, Ôn Nịnh đi cùng anh đến lớp luyện thi Olympic.

Cô không thích học hành, rõ ràng cô có thể ở nhà nghỉ ngơi trong mùa hè nóng nực nhưng cô vẫn chạy đến trường, cùng anh ngồi cuối lớp không có điều hòa, nghe bài giảng mà cô hoàn toàn không hiểu.

Chiếc quạt cũ phía trên đỉnh đầu quay cót két nhưng không mang lại hiệu quả làm mát nhiều. Tấm rèm mỏng trắng bên cửa sổ thỉnh thoảng tung bay theo gió, đến cả gió thổi ngoài cửa sổ cũng mang theo cảm giác oi ả.

Hôm đó Ôn Nịnh thẫn thờ nằm ​​trên bàn, nhất định là chán muốn chết rồi.

Sau giờ học nhất định phải đền bù cho cô ấy thật tốt, Thẩm Ngật nghĩ như vậy.

Nhưng đang lúc nghe giảng, anh bỗng cảm thấy chóng mặt, tai ù đi, cả người yếu đến mức không cầm nổi bút, ‘phịch’ một cái ngã xuống đất.

Anh bắt đầu thở dốc, vô thức ôm ngực, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác cái chết đến gần như vậy.

Trong lúc mê man, anh hình như nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Ôn Nịnh, muốn mở miệng an ủi cô đừng lo lắng, nhưng lại không có sức mà nói.

Cơ thể anh run rẩy đến mức anh không thể biết có phải có người đang lay lay cánh mình hay không.

Trong cơn hoảng mê, có người nhét một miếng nhỏ mềm mềm vào miệng anh, đầu lưỡi vừa chạm vào vật kia, một mùi thơm trái cây ngọt ngào liền xông ra.

Đó là kẹo mềm vị quýt.

Thẩm Ngật nhai nhai rồi nuốt xuống theo bản năng, lấy lại được một chút ý thức. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Anh nhấc nửa con mắt, liền thấy Ôn Nịnh lo lắng đổ cả gói kẹo dẻo màu cam vào trong lòng bàn tay trắng nõn, sau đó cúi người nhét vào miệng anh, ép anh ăn.

Kẹo mềm ngọt kinh khủng, nhưng Thẩm Ngật không hiểu sao lại cảm thấy mũi mình cay cay.

Ôn Nịnh đút cho anh rất nhiều kẹo mềm và sôcôla, bảo anh nằm xuống bàn nghỉ ngơi. Sau đó, cầm lấy bút và vở trên bàn anh, còn thật sự nghe thầy giáo giảng bài, giúp anh ghi chép.

Thành tích của cô không đủ tham gia thi Olympic, không hiểu thầy giáo giảng cái gì, chỉ biết chép lại kiến thức trên bảng, đánh dấu các dạng câu hỏi trọng điểm và các công thức trọng điểm mà thầy giáo nói.

Ôn Nịnh biết anh không có tiền đi học thêm, cô cũng biết rằng đối với một đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó như anh, điểm số còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Vì thế cô chăm chú nghe thầy giảng bài dù không hiểu gì cả, chép lại những công thức khiến cô đau đầu, cô muốn anh yên tâm nghỉ ngơi.

Thẩm Ngật nằm trên bàn học, mệt đến không mở nổi mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của cô.

Cô gái mặc một chiếc váy lụa mỏng màu trắng, ánh nắng mùa hè hắt lên người khiến cả người cô như phát sáng.

Thẩm Ngật vĩnh viễn khắc ghi ngày hôm đó, ngọn gió khô nóng thổi từ cửa sổ vào, tiếng ve kêu ồn ào từ trên cây, tiếng quạt trần cũ kỹ vang lên trên đầu anh, và cô ở bên cạnh anh.

Về sau, mỗi lần Ôn Nịnh đi ngang qua cửa sổ lớp anh, cô đều gõ cửa sổ, sau đó ném một gói kẹo mềm vị quýt cho anh cũng đang ngồi bên cửa sổ, cười tủm tỉm nói với anh: “Nhớ ăn uống đầy đủ đấy nhá.”

Ôn Nịnh khiến người ta vĩnh viễn nhớ mãi không quên là có lý do.

Không chỉ vì cô xinh đẹp hoạt bát.

Mà là Ôn Nịnh, người sẽ cho anh ăn kẹo và ghi bài thay cho anh khi anh bị tụt huyết áp, cũng là người sau khi không còn thích anh thì lạnh lùng dứt khoát chia tay với anh.

Một thời gian dài sau khi bọn họ chia tay, Thẩm Ngật không thể nhìn bất cứ thứ gì liên quan đến quýt, nếu không trái tim anh sẽ co rút đau đớn.

"Sếp Thẩm, sếp Thẩm.”

Giọng nói của Tống Cao Lãng khiến suy nghĩ của Thẩm Ngật quay trở lại.

Thì ra sau khi khách hàng hoàn thành hợp đồng, vẫn còn một số chi tiết cần được trao đổi.

Thẩm Ngật cụp mi, che đi cảm xúc phức tạp cuộn trào trong mắt.

Ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trao đổi với từng khách hàng một.

Giọng nói của anh trầm thấp hờ hững, tốc độ nói chuyện ổn định, giống như một người máy đã được lập trình sẵn, sẽ không bị bất kỳ ai hay bất cứ thứ gì kích thích.

Nhưng thực tế thì không phải như vậy.

Có một người, cô thậm chí không cần làm gì đặc biệt, thậm chí chỉ cần chủ động với anh một chút cũng đủ phá vỡ sự bình tĩnh giả tạo của anh.

Trong phòng vang lên tiếng nhạc trong trẻo du dương, Ôn Nịnh ngâm mình trong bồn tắm, cái cổ mảnh khảnh với bờ vai trắng nõn tạo thành một góc vuông xinh đẹp. Theo chuyển động của cô trong làn nước, chiếc xương bướm gầy yếu dập dờn như thể sẵn sàng nổi lên.

Điện thoại di động reo lên.

Ôn Nịnh lau bọt nước trên tay, cầm điện thoại lên, thấy là tin nhắn của nhóm nhỏ.

Trong nhóm này chỉ có ba người là cô, Lạc Vân Tâm và Chu Nguyên.

Lạc Vân Tâm: Nịnh Nịnh, gần đây xảy ra chuyện gì vậy?

Ôn Nịnh: Làm sao vậy?

Lạc Vân Tâm: Gần đây tớ thấy cậu thường xuyên đăng bài trên vòng bạn bè, còn là cái gì tăng ca bị ốm giả đáng thương. Khai thật đi, cậu có mục tiêu mới rồi hả?

Ôn Nịnh buồn cười: Đoán đúng một nửa. Mục tiêu thì có đấy, nhưng không mới.

Lạc Vân Tâm: Không phải là người mới à, ai thế? Tớ với Chu Nguyên có biết không?

Ôn Nịnh: Biết chứ.

Ban đầu Ôn Nịnh định cung cấp thêm thông tin cho Lạc Vân Tâm để cô ấy đoán, nhưng trước khi cô gõ ba chữ ‘bạn học cũ’ đi thì Lạc Vân Tâm đã gửi câu trả lời.

Thẩm Ngật

Ôn Nịnh kinh ngạc: Làm sao ngươi cậu biết?

Lạc Vân Tâm: Cậu vừa trở lại Nam Khê thì có mục tiêu, đối phương còn là người  chúng ta quen biết, cho nên tớ đoán người nọ hẳn là bạn học cũ của chúng ta. Tuy trước kia cậu không ít lần yêu đương nhưng có thể khiến cho tớ có ấn tượng thì chỉ có thể là Thẩm Ngật.

Ôn Nịnh: Chính là anh ấy.

Lạc Vân Tâm: Đã qua mười năm, hẳn là anh ấy cũng có bạn đời rồi đi, người nào nhanh thì cũng kết hôn luôn rồi đấy.

Ôn Nịnh: Anh ấy không có đối tượng.

Thẩm Ngật không giống Ôn Nịnh, anh cực kỳ chung thủy và nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nếu anh có đối tượng, lần trước gặp nhau ở nhà ăn thì anh tuyệt đối sẽ không sơ suất đến nỗi nhìn cô chằm chằm như vậy.

Thế nên Ôn Nịnh mới chắc chắn rằng anh vẫn còn độc thân.

Lạc Vân Tâm: Nhưng năm đó hai người các cậu chia tay không thoải mái như vậy, ngay cả khi anh ấy không có đối tượng thì chắc chắn không có ý định quay lại, tớ cảm thấy thử thách lần này của cậu hơi bị khó khăn đấy.

Lúc này, Chu Nguyên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: Nịnh Nịnh, tớ khuyên cậu  từ bỏ đi. Tớ nói câu này không dễ nghe, nếu Thẩm Ngật còn là đàn ông thì sẽ không đồng ý quay lại với cậu đâu.

Giây tiếp theo, cậu ta rút lại câu nói kỳ lạ vừa rồi.

Lúc sau Ôn Nịnh hỏi lại thì Chu Nguyên lại bắt đầu pha trò, nói mình vừa mới bị rút não nên nói bậy bạ.

Ôn Nịnh cảm thấy hình như cậu ta đang giấu cô điều gì đó, cho nên cô quyết định lần sau gặp mặt sẽ hỏi lại chuyện này.

Tắm xong, Ôn Nịnh quấn khăn tắm từ đi ra khỏi phòng tắm, sau đó cô ngồi trên thảm lông dê, bôi sơn móng màu đỏ lên móng chân.

Cô đang phát sầu về việc làm thế nào tiếp cận Thẩm Ngật.

Quần áo đã trả lại rồi thì lấy cớ gì đến gần anh đây?

Đúng lúc này, Lục Thư Dương gọi tới. Ôn Nịnh đặt điện thoại sang một bên, nhấn mở loa ngoài.

Thanh âm của thiếu niên trong trẻo, trong lòng không giấu được vui mừng cùng chờ mong: "Chị, bây giờ chị đã về chưa? Em bảo dì giúp việc nấu canh gà rồi, lát nữa mang sang cho chị."

Ôn Nịnh cẩn thận tô đều sơn móng màu đỏ, thản nhiên hỏi: “Sao lại mang canh gà cho chị?”

"Em thấy chị đăng trên vòng bạn bè ấy, gần đây chị tăng ca nhiều cho nên muốn mang cang gà sang cho chị bổ sung dinh dưỡng. Lúc nấu canh cho nhiều dược liệu lắm, nhưng mà em thử rồi, không đắng tí nào, ăn vẫn ngon.”

Ôn Nịnh không uống canh gà, càng chưa bao giờ ăn gà hầm.

Đang định từ chối, lời vừa đến bên môi thì cô lại nhớ ra một chuyện, động tác sơn móng chân tạm dừng.

Không phải cô đang lo không có lý do tiếp cận Thẩm Ngật à, cơ hội đưa đến cửa rồi này.

Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện tôi viết, mọi người hãy bình luận, chia sẻ, giúp tác phẩm đạt top nhé.

Vô cùng cảm ơn mọi người ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play