《Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha》
Ôn Nịnh không thể ngờ rằng, mình lại có thể gặp được Thẩm Ngật ngay sau khi về nước.
Còn chưa về Nam Khê được hai ngày, cô tổ chức một buổi tiệc để gặp mặt lại đám bạn học cũ đã nhiều năm không gặp.
Trong buổi tiệc, có người hỏi về chuyện tình cảm dạo này của Ôn Nịnh.
Lúc ấy Ôn Nịnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, ngay lập tức liền lật điện thoại lại, hình đại diện wechat được phóng to trước mặt mọi người. Cô nâng tay hất mái tóc xoăn của mình, khóe miệng nở nụ cười: “Không nhìn ra là hình đại diện đôi à?”
Chu Nguyên khinh bỉ trêu chọc: “Đùa, sắp ba mươi đến nơi rồi còn bày đặt chơi trò tình yêu như bọn trẻ con không bằng?”
Làm Ôn Nịnh giơ chân đá lên đùi anh ta một cái, cười mắng: “Bà đây có khắc hình đại diện đôi lên quan tài, cũng chẳng ai quản được.”
Vẫn cứ tùy ý sang sảng như ngày xưa, rực rỡ đầy sức sống.
Nói chuyện một lúc, Ôn Nịnh kẹp điếu thuốc trên tay, buông chén rượu xuống đứng dậy: “Tớ đi ra ngoài làm điếu thuốc, cho thoáng tý.”
Đang định đóng lại cửa, lại nghe thấy Lạc Vân Tâm vẻ mặt thần bí, nhưng thực ra lại to tiếng nói chuyện của cô cho mọi người nghe: “Bạn trai nhỏ của Nịnh Nịnh vẫn học cấp ba đấy, mà mấy thằng nhóc tuổi đấy hãy còn sến sẩm lắm, muốn để hình đại diện đôi đồ đó.”
“Thảo nào.” Mọi người gật gù.
“Nhưng mà bà cô này ăn cả trẻ vị thành niên từ bao giờ thế, đúng là tai họa mà.”
“Tớ thấy cậu chữ ghen hiện lên mặt rồi kia kìa, cái gì mà nói đến tai họa chứ.”
“Xấu mà cũng biết mơ đẹp nhỉ.”
Người ta rõ ràng đã tốt nghiệp cấp ba từ lâu rồi, cũng trưởng thành luôn rồi, sao đến cái mồm con bé này lại thành trẻ vị thành niên là thế nào vậy?
Nhưng Ôn Nịnh cũng chẳng buồn giải thích với mấy đứa bợm rượu này làm gì.
Đứng trong phòng riêng, mọi âm thanh ồn ào cùng hơi nước lượn lờ đều bị ngăn cách sau cánh cửa. Xung quanh trở nên yên lặng, cũng trở nên u ám hơn.
Ôn Nịnh vừa quay người lại liền thấy rùng mình, quán ăn này trang trí theo ngày xưa, hành lang là kiểu chạm rỗng, ngoài trời đang mưa, gió đêm cuốn theo hạt mưa bay nghiêng vào, thấm ướt một mảng sàn nhà cũ.
Ôn Nịnh dùng tay trái cản gió, thành thạo dùng tay phải châm lửa.
Cô mặc có chút phong phanh, nhưng không hề bận tâm mà đi về chỗ rẽ ở hành lang, nơi gió thổi mạnh nhất.
Giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên tiếng cộp cộp, khéo léo hòa vào cùng tiếng mưa. Người phụ nữ váy đỏ tóc đen đứng cạnh lan can khoanh tay hút thuốc, hứng thú ngắm mưa phùn, khói thuốc cùng hơi thở quấn quýt với nhau không muốn chia rời.
Mưa phùn có thể sẽ làm ướt áo, nhưng cô lại chẳng hề bận tâm.
Cửa phòng bên cạnh mở ra “cành cạch”, có vẻ như có người đi ra ngoài.
Ban đầu Ôn Nịnh chẳng thèm để ý, sau lại nhận ra có ánh mắt chăm chú nhìn vào mình. Mới khó hiểu quay đầu nhìn.
Liền chạm phải một đôi mắt sâu sắc đen như mực.
Chẳng cần nhìn cả người, chỉ cần đôi mắt này, là đủ cho Ôn Nịnh nhận ra đây là ai.
Thẩm Ngật.
Vô số lúc hoàng hôn chạng vạng, chỉ cần cô quay người liền sẽ thấy đôi mắt này, đáy mắt ngập tràn sự si mê say đắm, chăm chú nhìn vào cô.
Ngay khi cô vừa nhìn qua, Thẩm Ngật đã nhìn sang phía khác, những vì trong lòng còn có chút miễn cưỡng nên chậm mất nửa nhịp, bị cô bắt được.
Anh ép mình thu lại ánh nhìn, vờ như đang nói chuyện với đồng nghiệp một cách bình tĩnh, như thể cảm thấy làm như vậy có thể coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Khi Thẩm Ngật đi ngang qua, Ôn Nịnh nghe thấy cuộc trò chuyện người hỏi một đằng người trả lời một nẻo của anh, nhìn thấy điếu thuốc trên tay cô lại run một chút.
Ôn Nịnh không nén được mà bật cười.
Không gặp nhiều năm rồi, sao vẫn ngốc như vậy chứ, cứ nhìn thấy cô là đầu óc lại trống rỗng.
Thấy anh như vậy, ác ma bé nhỏ trong lòng Ôn Nịnh có chút ngứa ngáy, tự nhiên lại muốn đi trêu chọc anh.
Thế là chờ đến khi Thẩm Ngật sắp khuất bóng rồi, cô liền cố ý la lớn gọi anh: “Thẩm Ngật, thấy bạn học cũ sao lại không chào hả?”
Anh lập tức dừng bước.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào tiến vào trong tai, như một chiếc móc câu vô hình, khiến cho Thẩm Ngật đứng yên tại chỗ không chút động đậy.
Anh đã từng không thể chịu được thanh âm nũng nịu này, nhưng anh càng không chịu được, cô lại càng thích dùng nó gọi anh, còn cố tình hà hơi vào tai anh, nhìn bộ dạng bồn chồn của anh.
Thẩm Ngật bị một thế lực vô hình giục anh mau quay đầu lại.
Rõ ràng một giây trước anh vẫn còn nghĩ, người phụ nữ này giỏi nhất là giả vờ đùa giỡn người khác, mình sẽ không đến gần cô ta để bị cô ta lừa gạt nữa.
Thế mà một khắc sau cơ thể lại không theo lý trí mà quay về hướng cô.
Ngoài hiên mưa phùn vẫn không ngớt, trên hành lang người phụ nữ mặc váy đỏ tay trái khoanh trước ngực, tay phải uể oải kẹp điếu thuốc.
Phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô trắng hơn cả tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn, con ngươi tươi sáng, long lanh, đuôi mắt hơi cụp xuống, đôi mắt trong sáng dễ dàng làm người khác cảm thấy vô tội, làm cho cô càng thêm nũng nịu mê người.
Đêm mưa hỗn loạn, cô xinh đẹp đứng tại nơi đó, như một đóa hồng lặng lẽ nở giữa đêm đen.
Mang theo gai nhọn.
Thẩm Ngật nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đôi môi đang mỉm cười của cô, nhìn ngụm khói thuốc cô phả ra tan đi, trắng lờ mờ, phảng phất như những linh hồn còn chưa thành hình.
Linh hồn anh có vẻ như cũng đã bị cô bắt lấy, đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Mãi đến khi Đường Thâm ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, kéo anh về hiện thực: “Cậu quen cô gái đó à?”
Chẳng biết Thẩm Ngật nhớ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, cứng rắn trả lời: “Không quen.”
Nói xong lại không chịu được mà dùng ánh mắt liếc xem biểu cảm của cô thế nào.
Nhưng trên mặt cô chẳng có chút thay đổi nào, thậm chí nụ cười trên môi vẫn y như cũ, độ cong hoàn mỹ, làm người ta không rõ là đang thật lòng hay chỉ là giả vờ.
Trong mắt Ôn Nịnh hàm chứa ý cười, tao nhã duyên dáng mà bước từng bước đi về phía anh.
Cảnh xuất hiện trong mơ vô số lần nay lại thành thật, Thẩm Ngật như bị chôn sâu xuống đất bảy thốn, không động đậy được.
Người bạn bên cạnh Thẩm Ngật dùng ánh mắt thích thú hết nhìn bên này lại nhìn bên kia.
Bọn họ chưa từng thấy Thẩm Ngật đi gần cô gái nào, thậm chí còn lén nghi ngờ anh bị bệnh gì đó, thế nào mà hôm nay nhìn thấy cô gái xinh đẹp này như câu mất hồn không bằng.
Đường Thâm dùng khẩu hình nói chuyện với người bên cạnh, nói ba chữ “bạn gái cũ”.
Có người cảm thấy không phải bạn gái cũ, lắc đầu phản đối: “Tình đầu.”
Nhận định này được phần đông ủng hộ, trông cái kiểu này của Thẩm Ngật, chắc chắn là tình đầu không sai vào đâu được, mà còn không phải là kiểu yêu chơi chơi đâu, là loại khắc sâu từng tế bào ấy.
Đường Thâm vỗ vai Thẩm Ngật, biết điều rời đi cùng những người khác.
Thế là trên hành lang chỉ còn Thẩm Ngật cùng Ôn Nịnh.
Cuối cùng cô cũng bước đến trước mặt anh.
Ngữ khí Ôn Nịnh bình thản, hình như còn có chút ý cười: “Lâu rồi mới gặp, sao vừa thấy em đã đi rồi, lại còn giả bộ không quen? Anh không có gì muốn nói với em à?”
Cô ấy giống như đang thực sự hoài nghi, sao mình lại tránh cô ấy, nhưng rõ ràng là cô ấy biết đáp án mà, không phải sao. Tại sao ngày ấy bỏ đi không một chút suy nghĩ, giờ lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi bình tĩnh nói chuyện với anh như vậy?
Thậm Ngật giật giật ngón tay, giọng nói còn lạnh lẽo hơn cơn mưa bên ngoài: “Tôi chẳng có gì để nói với cô cả.”
Ôn Nịnh hoàn toàn chẳng hề để ý đến thái độ lạnh lùng cứng rắn của anh, làm như không có chuyện gì nói tiếp: “Em mới vừa về nước, còn chưa kịp liên lạc với anh.”
Thẩm Ngật mím môi, không nói gì cả.
Gì mà còn chưa kịp chứa, căn bản là không nghĩ đến việc phải liên lạc với anh mà thôi.
“Phải rồi, em đổi số rồi, hôm nay không dễ gì gặp được nhau, chúng ta lưu lại thông tin của nhau đi.” Chẳng biết vì sao, sau khi cô nói xong, sắc mặt của Thẩm Ngật càng thêm chống cự: “Khỏi cần.”
Ôn Nịnh lại cười, lần này ý cười chạm đến tận đuôi mắt: “Anh làm sao thế, gì mà lạnh lùng vậy? Tốt xấu gì ngày xưa cũng từng yêu nhau, không muốn gặp em đến vậy à?”
Thanh âm của cô vẫn ngọt ngào quyến rũ như ngày xưa, âm cuối quẩn quanh, vô cùng thân thiết như thể bọn họ vẫn là người yêu của nhau.
Thẩm Ngật cắn chặt hàm: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Lạnh lùng nói xong, liền quay người rời đi.
“Này, có rảnh thì mình đi ăn với nhau đi, lâu rồi không gặp, em nhớ anh lắm đó.” Ôn Nịnh dí tắt điếu thuốc đã bắt đầu nhiễm nước, vứt vào gạt tàn bên cạnh, móng tay đỏ tươi vạch lên nền đêm đen trầm lắng.
Hai chữ “Nhớ anh” mà cô nhẹ nhàng thoải mái nói ra, rất có trọng lượng làm cho bước chân dời đi của Thẩm Ngật dừng lại.
Anh đứng lại tại chỗ, hai bàn tay rũ ở bên người nắm chặt lại.
Thẩm Ngật không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Ôn Nịnh bước trên đôi giày cao gót từ từ lên trước mặt anh, chân thành nói: “Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn ôn lại kỷ niệm xưa với anh thôi.”
“Tôi nói rồi, tôi chẳng có gì để nói với cô hết.” Thẩm Ngật hạ thấp tầm nhìn, thế nào lại nhìn đúng vào vùng ngực tuyết trắng của cô.
Anh như phải bỏng, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Trong lòng lại không chịu được mà nghĩ, cô ấy mặc ít quá.
Trong không khí lạnh lẽo phát ra một tiếng than thở nhẹ đến mức khó mà nghe được.
Ôn Nịnh có vẻ không biết làm sao: “Tuyệt tình với em như vậy thật à?”
Nghe câu nói này, Thẩm Ngật đột nhiên nâng mi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào cô, nỗi buồn trong mắt nhiều đến mức làm người ta sợ hãi.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Nịnh đọc được suy nghĩ trong mắt anh, rõ ràng là cô tuyệt tình trước, bây giờ lại mặt dày mà đổ ngược lại cho tôi?
Đáng tiếc giới hạn đạo đức của Ôn Nịnh thấp vô cùng, nên sẽ chẳng thấy áy náy về chuyện mình đã làm, cho nên hàm ý trong mắt anh chẳng làm gì được cô cả.
Ôn Nịnh nhận sai - loại hành động mà hiếm khi có chịu chủ động làm khi ở trước mặt Thẩm Ngật, thở nhẹ một hơi: “Em biết, chuyện lúc đó là em không đúng, nhưng anh có thể cho em một cơ hội để bù đắp được không? Anh đối xử với em lạnh lùng như vậy, em muốn bồi thường cho anh cũng không biết làm thế nào.”
Nghe ra sự suy sụp trong ngữ khí của cô, trong lòng Thẩm Ngật siết lại.
Cho dù không muốn thừa nhận thế nào đi nữa, thì anh vẫn bị hai chữ “bồi thường” của cô làm cho rung động.
Chơi đùa với tình cảm của anh, không một lời nhắn cứ thế biết mất mấy năm trời, cô ấy muốn bồi thường cho anh như thế nào?
Vốn dĩ Ôn Nịnh có một đôi mắt mang vẻ vô tôi, bây giờ lại cố ý ra vẻ đáng thương, trong mắt ầng ậng lên ánh nước trong veo, cắn nhè nhẹ đôi môi đỏ mọng, rất dễ dàng làm người khác đau lòng.
Nhìn cô lúc này, trong lòng Thẩm Ngật bắt đầu không nhịn được mà nghĩ, có phải khi nãy mình có thái độ hơi tệ với cô ấy không, làm cô ấy đau lòng mất rồi.
Ôn Nịnh nhìn thẳng vào con ngươi màu mực của anh, thành khẩn xin lỗi: “Trước đây là em không tốt, lúc đó em còn trẻ người non dạ, chẳng biết gì cả, không cẩn thận làm anh tổn thương. Nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi, không còn như ngày xưa nữa.”
Nói xong, Ôn Nịnh nhìn thấy rõ ràng, hai mắt Thẩm Ngật nhem nhóm lên hai ngọn lửa nho nhỏ.
Anh đang lung lay rồi.
Một trận gió lạnh lẽo thổi qua.
Nhân lúc trong lòng Thẩm Ngật đang do dự, Ôn Nịnh vô ý giả vờ, ngón tay xoa xoa cánh tay.
Thẩm Ngật còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã nhanh hơn nào, cởi áo khoác trên người xuống.
Cầm áo trong tay, cả người anh choáng váng.
Có thể là cảm thấy vì mấy câu vừa rồi mà đã đối tốt với cô ngay có vẻ khá mất mặt, nên Thẩm Ngật không đưa áo cho cô, mà vắt lên khuỷu tay của mình.
Sắc mặt người đàn ông cao lớn đẹp trai có chút bối rối, vành tai hơi hơi đỏ.
Ôn Nịnh suýt thì bật cười ra tiếng.
Cô vén tóc lên vành tai nhỏ xinh xắn, dùng tay che lại nhìn ra bên ngoài hành lang, hơi nhếch khóe miệng, rồi hạ xuống rất nhanh.
Khi quay người lại Ôn Nịnh đã quay trở về vẻ mặt đáng thương khổ sở, giọng nói dịu dàng như gió: “Thẩm Ngật, tuy rằng chúng ta chia tay rồi, nhưng...dù sao cũng đã qua lâu vậy rồi, em hy vọng chúng ta có thể quay lại làm bạn tốt của nhau, có được không?”
Cách cô nhìn anh tha thiết đầy mong đợi như vậy, trước đây chưa từng có.
Dường như chỉ cần anh từ chối, cô sẽ bật khóc ngay lập tức.
Nhưng làm sao anh làm cô khóc được.
Thẩm Ngật cảm thấy anh có thể đã bị quỷ mê hoặc đầu óc rồi.
Rõ ràng biết tính nết của cô như thế nào, rõ ràng biết miệng cô toàn lời ba hoa, chẳng có một câu nào là tin được.
Nhưng vừa nhìn vào mắt cô, tường thành vững trãi mà anh dựng nên vào năm đó ngay lập tức nát tan.
Mãi lâu sau, Thẩm Ngật nghe thấy chính mình thì thầm nói: “Được.”
--------------------
Ôn Nịnh (xoa xoa cánh tay): Có vẻ lạnh.
Thẩm Ngật: Kích động đến tận từng phân tử (°ー°〃)
《Đừng Như Vậy Đối Với Anh - Calantha》