Buổi chiều, sau khi làm xong công việc, Ôn Nịnh và Lục Thư Dương hẹn nhau
ăn cơm tối ở một nhà hàng bên ngoài.
"Chị, sao hôm nay chị cứ ngẩn tò te ra thế?" Lục Thư Dương quan
tâm hỏi. Sau một thời gian dài mà Thẩm Ngật cũng không gửi tin nhắn tới, Ôn Nịnh
có chút thất thần không yên, thế nhưng mà cô lại không thể nói mấy lời như này
với Lục Thư Dương được.
Cô xoa xoa mi tâm: "Xin lỗi, chị vừa mới nghĩ đến mấy chuyện liên quan
công việc thôi. Em vừa mới nói gì thế?"
Đôi mắt Lục Thư Dương trong chốc lát sáng ngời, giọng nói thể hiện được sự
hưng phấn của chủ nhân mình: "Chị đoán xem hôm nay em gặp ai trên sân bóng
rổ?" "Ai?" Ôn Nịnh rất phối hợp đáp lời.
"Em cũng không biết người kia tên là gì, em và cậu ấy cũng là lần đầu
tiên gặp, nhưng anh ấy trông giống em lắm." Lục Thư Dương bị tiếng đũa rơi
xuống của người đối diện cắt đứt lời nói.
Ôn Nịnh nhặt đôi đũa rơi xuống nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh hỏi:
"Trông rất giống sao?"
"Ừm" Lục Thư Dương gật đầu: "Nhắc tới cũng khéo, em nhìn thấy
thẻ học sinh của anh ấy rơi trên mặt đất liền nhắc nhở người ta một câu. Kết quả
anh ấy vừa quay đầu lại em liền ngây ngẩn cả người, chúng em lớn lên thật sự
quá giống nhau."
"Nhưng mà thân thể của anh ấy hình như không tốt lắm. Em đi khỏi không
được bao xa thì lại nghe thấy có người hô to, quay đầu lại liền nhìn thấy cái
người rất giống em kia té xỉu trên mặt đất." Sau đó Lục Thư Dương lại nói
thêm cái gì nhưng Ôn Nịnh một chữ cũng không nghe lọt.
Vì Ôn Nịnh từ đầu đến cuối không yên lòng nên vừa ăn cơm xong nên Lục Thư
Dương liền chủ động muốn đưa cô trở về.
Nghĩ đến trong phòng ngủ có rất nhiều dấu vết cuộc sống của Thẩm Ngật, Ôn Nịnh
không muốn để Lục Thư Dương ngủ lại nên đành tùy tiện tìm một cái cớ thúc giục
cậu trở về trường học.
Tắm rửa xong, Ôn Nịnh dùng khăn lông lau tóc rồi phi lên giường cầm lấy điện
thoại di động, vừa bật lên đầu ngón tay liền nhấn vào khung đối thoại với Thẩm
Ngật. Cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn còn dừng lại ở giữa trưa, Thẩm Ngật nói với
cô lát nữa sẽ chơi bóng rổ.
Thẩm Ngật có thói quen chia sẻ động thái của mình với cô, vì sợ quấy rầy đến
cô nên mỗi lần đi đâu hay làm gì, anh đều chỉ nói hoặc để lại một câu đơn giản.
Nhưng bây giờ lại khác, một thời gian dài như vậy mà anh vẫn không có tin tức
gì thì quả thật là lần đầu tiên.
Ôn Nịnh khẽ thở dài, ném điện thoại sang một bên. Sau khi chìm vào cơn mê,
ý thức của người con gái trên giường liền trở nên hỗn độn, Thẩm Ngật mơ một giấc
mơ rất dài. Trong mơ là hình ảnh Nam Khê khi bước vào mùa mưa, trong không khí
tràn ngập nước mưa cùng sương khói trắng xóa với không khí se se lạnh.
Sau khi tan học, Thẩm Ngật đến quầy bán đồ vặt ở cổng trường, anh đi xuyên
qua đám người đông đúc và mua những thứ mình cần. Thanh toán xong đi ra, khi
anh đang đến đứng dưới mái hiên bên cạnh, tư thế chuẩn bị mở ô trong tay, bỗng
nhiên bị người gọi lại: "Thẩm Ngật"
Giọng nói thanh thoát trẻ trung xen lẫn tiếng mưa rơi lại mỏng manh bay vào
trong tai. Nhưng anh nhận ra bản thân chưa bao giờ được nghe qua. Thẩm Ngật giật
mình trong nháy mắt, dau đó nhấc lông mi đen nhìn về phía người đã gọi mình.
Thiếu nữ không mặc đồng phục của trường bọn họ mà mặc một chiếc váy màu
xanh da trời mỏng manh là chủ nhân của giọng nói kia.
Mái tóc đen mềm mại óng mượt như sunsilk, hơn gợn sóng như rong biển, điều
đặc biệt là bên tai người con gái có hai lọn tóc được nhuộm thành màu xanh biếc,
cô gái khi ấy như yêu tinh bước ra từ sau cơn mưa nơi rừng núi rậm rạp hoang
vu. (Ý ý ở đây là khen người ta xinh ý :3)
Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như thiên thần, da thịt trắng nõn khiến người ta cảm
tưởng nó trong suốt, đôi mắt trong veo lộ ra được sự tinh nghịch của thiếu nữ
mười tám đôi mươi. Đuôi lông mày cô bị nước mưa yêu thương có chút ướt, khoé miệng
cười khẽ đọc tên và lớp học ở bảng tên trước ngực anh.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc rõ mồn một của Thẩm Ngật, cô không hề xấu hổ
mà còn rất hào phóng cười với anh: "Cậu tên là Thẩm Ngật, lớp 2 - 3."
Bởi vì mưa càng ngày càng lớn nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng, bạn học
xung quanh đều vội vàng che ô mà chạy về nhà, giẫm ra một vũng nước nhỏ. Không
ai lo lắng để đưa ánh mắt dừng lại nơi dưới mái hiên chật hẹp này, giống như là
không ai có thể nhìn thấy bọn họ.
Khi đó gia đình Thẩm Ngật đột nhiên gặp biến cố, tính cách anh lại hơi quái
gở, vốn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.