Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Ngật thả hồn về phương xa nào đó
trong một cuộc họp.
Bởi vì Văn Nghiêu có thể hiểu được tâm tình của anh cho nên anh ta luôn chủ
động thay anh giải quyết một ít công việc trong khả năng của mình.
Tuy nói bọn họ cùng nhau gây dựng sự nghiệp nhưng lúc trước, công ty được mở
là do chính tay Thẩm Ngật mở, thành quả cuối cùng lại là bọn họ chia đều. Hiện
tại Thẩm Ngật gặp chuyện, anh ta cảm thấy giúp đỡ bạn mình nhiều hơn cũng là
chuyện nên làm.
Chỉ là … khi Văn Nghiêu nhìn thấy quầng thâm xanh xanh tái nhợt quanh mắt
Thẩm Ngật cùng tơ máu đỏ trong mắt anh thì thở dài.
Điều Văn Nghiêu lo lắng nhất là thân thể Thẩm Ngật sẽ không chịu nổi. Họp
xong, chờ những người khác đều đi hết rồi, Văn Nghiêu mới chủ động gọi bạn mình
lại: "Thẩm Ngật."
Thẩm Ngật qua hai giây mới chậm chạp
phản ứng lại, sau lưng căng thẳng xoay người lại, hai tròng mắt trống rỗng
không hề có tình cảm nhìn về phía anh ta. Văn Nghiêu vốn định khuyên bảo Thẩm
Ngật nhìn một chút nhưng vừa thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của bạn tốt thì nhất
thời, tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng. Bây giờ cho dù anh ta nói thì có ích
lợi gì, ai còn có thể khống chế được tâm của mình?
Văn Nghiêu tiến lên hai bước, vỗ vỗ bờ vai thon gầy của anh: "Cậu yên
tâm, chuyện công ty đã có tôi gánh vác. Cậu trong khoảng thời gian này nghỉ
ngơi cho tốt, mệt thì để cho bản thân thoải mái một chút."
Thẩm Ngật khoát tay trái lên mép bàn hội nghị trắng tinh, khóe miệng suy yếu
nở nụ cười: "Cảm ơn."
Đưa mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của chàng trai đẩy cửa rời đi, Văn Nghiêu bất
đắc dĩ lắc đầu.
Trong khoảng thời gian này Thẩm Ngật luôn không khống chế được tinh thần mà
ngẩn người. Chờ anh lấy lại tinh thần liền phát hiện bản thân sẽ vô thức mà cầm
điện thoại di động, hoặc là mở khung chat với Ôn Nịnh, hoặc là mở số điện thoại
của người con gái đã lừa dối anh lên.
Từ lần trước anh không nhịn được mà ngắt điện thoại với cô, họ có thể sẽ
không bao giờ liên lạc lại với nhau nữa.
Lời nói ngày đó của Ôn Nịnh hiện lên rõ ràng trong đầu. Cô nói không muốn
chia tay với anh nhưng lại không chịu cắt đứt mối quan hệ với người đàn ông
kia. Đã đến nước này, cô vẫn còn muốn tiếp tục chân đạp hai cái thuyền.
Người đàn ông đó vậy mà có thể khiến Ôn Nịnh không thể dứt bỏ được. Cậu ta
thì có gì tốt?
Nếu Ôn Nịnh không muốn từ bỏ mối quan hệ với người đàn ông kia như thế, vậy
anh liền đi tìm tên đó để ngả bài, anh không tin anh ta lại có thể rộng lượng
như vậy, lại có thể chịu được cảm giác bạn gái mình ngoại tình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ngật rốt cuộc vẫn ngồi không yên mà đứng dậy rời nhà.
Trên đường đến Khê Đại, Thẩm Ngật vẫn còn đang trôi nổi trong suy nghĩ của bản
thân rằng làm thế nào để người đàn ông kia tin tưởng lời mình nói, sau đó chủ động
rời khỏi Ôn Nịnh. Nhưng anh thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân lại vừa vặn
nhìn thấy cảnh tượng Ôn Nịnh cùng người nọ ở cùng một chỗ.
Người đàn ông kia một tay ôm bóng rổ, tay còn lại nắm tay Ôn Nịnh, cùng cô
sóng vai đi trên con đường thơ mộng nơi trường học.
Khi bọn họ nói chuyện thì cả hai sẽ rất thân mật mà chụm vào một chỗ, mười
ngón tay đan vào nhau, giống như sợ những người khác không biết bọn họ là người
yêu. Lá bạch quả* ố vàng xoay tròn, chao liệng trên không trung rồi mới rơi trên
vai Ôn Nịnh, thiếu niên kia luôn để mắt trên người cô gái liền dừng bước, tay
phải vòng qua giúp cô phủi lá cây trên vai. *Bạch quả là một loại cây có
nguồn gốc từ Trung Quốc đã được trồng hàng ngàn năm, chiều cao có thể lên đến
khoảng 20 – 30m. Cây có các cành dài tạo thành tán nhọn, bộ rễ ăn sâu xuống đất
nên có thể chống chịu sự tàn phá của gió mạnh, mưa to. Ôn Nịnh giơ tay đè lại bàn tay của người kia, thiếu niên liền thuận thế ôm
cô vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán người đối diện một cái.
Bên trong xe, Thẩm Ngật gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, cảnh bọn họ
vui vẻ bên nhau như cảnh tình cảm chói mắt được chiếu trên ti vi vậy, anh ngồi
xem mà hận vô cùng, hai hàm răng nghiến ken két thể hiện sự khó chịu của bản
thân .
Trách không được Ôn Nịnh chưa bao giờ cùng anh trải qua cảm giác cuối tuần,
thì ra bình thường cô ở bên anh, cuối tuần còn phải ở bên một người bạn trai
khác của mình. Thời gian biểu cũng thật chuẩn xác.
Thẩm Ngật giảm tốc độ xe xuống mức thấp nhất, sau đó chạy trên con đường đầy
cây bạch quả. Anh đi theo phía sau hai người bọn họ như một tên trộm, nhìn trộm
nhất c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.