Sáng thứ bảy, Ôn Nịnh định rủ Lục
Thư Dương đi chơi, nhưng giữa chừng lại có việc gấp, thế là chỉ có thể ở lại
công ty làm thêm giờ.
Sau khi làm việc đến trưa, cô gửi
một tin nhắn cho Thẩm Ngật: [Bây giờ anh đang làm gì?]
Thẩm Ngật: [Chuẩn bị đi căn tin.]
Mí mắt Ôn Ninh giật giật: [Căn
tin nào?]
Thẩm Ngật thành thật trả lời:
[Căn tin số bốn.]
Sau khi thoát khỏi tin nhắn trò
chuyện, Ôn Nịnh hỏi Lục Thư Dương: [Em ăn cơm chưa?]
Lục Thư Dương: [Vẫn chưa, lát nữa
em sẽ đến căn tin số bốn ăn tối với bạn cùng phòng.]
Ôn Nịnh: [Để chị gọi đồ ăn mang về
cho em nhé? Em không cần xuống lầu đâu.]
Lục Thư Dương: [Được, cảm ơn chị/cute.jpg]
Ôn Nịnh thở phào nhẹ nhõm, mở phần
mềm gọi đồ ăn mang về, cô gọi một phần ăn nhẹ cho Lục Thư Dương.
Lúc này hai người không thể gặp
nhau được.
---------------------
Đường Thâm và những người khác đều
là cựu sinh viên Khê Đại, tuy nhiên họ không học cùng khoa với Thẩm Ngật và Văn
Nghiêu. Nhưng những năm này, vì hay liên hệ công việc với nhau nên quan hệ giữa
họ thắm thiết hơn so với đám bạn học cùng khoa.
Trong số đó, Văn Nghiêu và Thẩm
Ngật là có quan hệ tốt nhất, nếu không thì cả hai người đã không cùng nhau kinh
doanh rồi.
Chẳng qua không biết gần đây hai
người bọn họ cãi vã nhau chuyện gì. Suốt thời gian làm việc hai người họ không
hề trao đổi gì với nhau, còn cố ý tránh ánh mắt của nhau nữa. Rõ ràng chuyện
này không hề bình thường chút nào.
Biết Thẩm Ngật là con người khó
hiểu và bí ẩn, muốn moi móc thông tin từ anh ấy rất là khó, cho nên Đường Thâm
quyết định bắt đầu từ Văn Nghiêu trước.
Thế là Đường Thâm bưng đĩa cơm đi
đến bên cạnh Văn Nghiêu, huýt khuỷu tay vào người bên cạnh: "Này, cậu và
Thẩm Ngật có chuyện gì sao?"
Văn Nghiêu chớp mắt che giấu bản
thân: "Không làm sao hết."
"Chậc chậc, cậu còn dám lừa
tôi sao? Hai người các cậu lúc nào mà chẳng dính lấy nhau? Lần này thì hay rồi,
tới đây có một mình. Tới rồi cũng không thèm nói tiếng nào, bộ tưởng chúng tôi
mù hết rồi chắc? Tưởng chúng tôi không thấy gì sao?"
Văn Nghiêu xấu hổ viện ra lý do:
"Không phải, chỉ là bình thường chúng tôi ở công ty có rất nhiều cơ hội
nói chuyện với nhau. Hôm nay không nói nữa, nhường lại thời gian nói chuyện với
mấy người các cậu."
"Không muốn nói ra chứ gì?
Được rồi, thế thì không nói chuyện này nữa vậy." Văn Nghiêu vừa mới thở
phào nhẹ nhõm, Đường Thâm lại tiếp tục nói: "Tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu
thoát ế nữa, hôm nay vừa đúng lúc..."
“Dừng, dừng.” Văn Nghiêu nghe thấy
không đúng liền vội vàng ngăn lại: “Ai nói với cậu là tôi thoát ế hả?”
Đường Thâm nở một nụ cười đầy ẩn
ý, vừa nói vừa lấy điện thoại
di động ra: "Cậu còn giấu tôi nữa, lần trước tôi nhìn thấy cậu hẹn hò với
một người đẹp ngồi trong quán bar, tôi còn chụp được một tấm ảnh nữa này. Cậu
xem đi."
Lông mày Văn Nghiêu đột nhiên nhảy
dựng lên, trong lòng có một dự cảm không lành.
Khi Đường Thâm lấy điện thoại di
động và mở ảnh trong album ảnh ra, Văn Nghiêu nhìn thấy bóng lưng duyên dáng
quen thuộc ở bên cạnh càng thêm rối rắm.
Đường Thâm vỗ vỗ vai anh:
"Hôm trước tôi có hỏi Thẩm Ngật, nhưng cậu ấy không chịu trả lời tôi. Rốt
cuộc chuyện của hai người là sao đây? Mấy người các cậu đi yêu đương với người
ta toàn giấu giếm mấy anh em chúng tôi thôi."
Văn Nghiêu kinh ngạc mở to hai mắt:
"Cậu đã gửi ảnh chụp cho Thẩm Ngật?"
"Ừ, chỉ thuận miệng hỏi cậu ấy
mà thôi."
Văn Nghiêu nhắm hai mắt lại,
trong lòng anh ta bây giờ ngổn ngang trăm nỗi cảm xúc.
Khó trách gần đây Thẩm Ngật hay tỏ
vẻ lạnh nhạt với anh ta, ngoại trừ những trao đổi cần thiết trong công việc, Thẩm
Ngật hầu như không hề để ý đến anh ta.
Hóa ra vấn đề là ở đây.
Trong phút chốc Văn Nghiêu đột
nhiên nảy ra ý định đánh nhau với Thẩm Ngật để giải quyết hiểu lầm.
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta cảm
thấy mình và Ôn Nịnh tuy không ở cùng nhau nhưng cũng đã làm rất nhiều chuyện
không nên làm. Chuyện này nói trắng ra là do anh có lỗi với Thẩm Ngật trước. Nếu
như thật sự có thể ngả bài với nhau, hai người họ có thể còn giống với trước
kia không?
Thấy Văn Diệu biểu lộ vẻ vẻ giằng
xé cùng do dự, Đường Thâm thở dài khuyên nhủ anh ta: "Cho dù cậu và Thẩm
Ngật có mâu thuẫn gì đi nữa thì hai người cũng đã làm anh em hơn mười năm còn
gì. Tôi không tin vấn đề giữa hai người không giải quyết được. Không cần biết
là chuyện gì, không nói ra cũng không sao, cậu nói xem, đúng không nào?"
Đến buổi chiều, vì để thắt chặt lại
tình anh em giữa hai người, Đường Thâm đề nghị mọi người cùng nhau chơi bóng rổ.
Thẩm Ngật không biết nên đối mặt
với Văn Nghiêu thế nào, anh muốn về sớm một chút: “Tôi còn có việc phải làm,
không thể chơi bóng rổ được, hẹn lần sau nhé.”
"Này này đừng như thế, số
người chúng ta vừa đủ cho cả hai đội, chúng ta không thể thành đội nếu không có
cậu. Tổng giám đốc Thẩm à, cuối tuần đừng làm việc vất vả như thế chứ. Đâu dễ
gì mới ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.