Ôn Nịnh vòng tay qua eo gầy của anh, giễu cợt nói:
"Em rất sợ đau, bấm lỗ tai cũng sẽ khóc đấy."
Thẩm Ngật cúi đầu, tựa trán vào vai cô, chỉ im lặng
mà không nói gì.
Ôn Nịnh cảm giác được tâm tình của anh không tốt
chút nào bèn chọc ngón tay vào mặt anh: "Anh làm sao vậy?"
Trong phòng ngủ chỉ bật hai ngọn đèn bàn trên tủ đầu
giường, ánh sáng mờ ảo nhưng khá ấm áp biến đôi đồng tử vốn trong veo của cô
thành màu hổ phách.
Thẩm Ngật vòng tay ôm lấy eo mềm mại của cô, thấp
giọng nói: “Khi nào em rảnh rỗi, cuối tuần này có thể ở bên anh được không?”
Ôn Nịnh chớp chớp mắt: “Không phải ngày nào chúng
ta cũng gặp nhau sao?”
“Nhưng cuối tuần chúng ta rất ít khi gặp nhau.” Thẩm
Ngật cụp mắt xuống, hàng mi dày bị ánh đèn phủ một lớp vàng, Ôn Nịnh nhìn không
ra cảm xúc trong mắt anh.
"Vậy thì tuần sau nhé. Tuần sau em sẽ ở bên
anh, được chứ?"
"Được."
Thẩm Ngật ngẩng đầu khỏi vai cô, trên vầng trán trắng
nõn hiện lên một chút ửng đỏ.
Đôi mắt đen trong veo còn vương chút ẩm ướt, cứ thế
bình tĩnh chăm chú nhìn cô, dáng vẻ rất khả ái.
Ôn Nịnh vô cùng yêu thích dáng vẻ bề ngoài của
anh, cô ôm anh nằm xuống giường, dùng đầu ngón tay xoa trán anh, cúi người thổi
vào vành tai phải của anh, nhẹ giọng dỗ dành.
"Em thổi cho anh, anh sẽ không cảm thấy đau nữa
đâu."
Hơi thở ngọt ngào phả vào tai, tai Thẩm Ngật càng
lúc càng đỏ, lồng ngực nóng bừng, tim đập thình thịch, anh không nhịn được quay
người lại phủ lên đôi môi cô.
Trong cuộc họp buổi sáng, Văn Nghiêu luôn cảm thấy
Thẩm Ngật dường như lúc nào cũng âm thầm quan sát mình.
Nhưng khi anh ngước mắt nhìn sang, sẽ phát hiện Thẩm
Ngật đang nghe cấp dưới báo cáo, cũng không hề liếc mắt nhìn anh ta.
Văn Nghiêu gãi gãi cổ, trong làng cảm thấy khó hiểu
không thôi.
Buổi trưa, Ôn Nịnh đến khu A tìm Thẩm Ngật như thường
lệ, khi nhìn thấy chiếc kính râm ở góc bàn làm việc của anh, Ôn Nịnh tò mò nghịch
ngợm: “Này, anh bắt đầu đeo kính râm từ khi nào vậy?”
Thẩm Ngật bận rộn với công việc vào buổi sáng, cho
nên quên cất kính râm đi mất.
Mắt thấy đã bị Ôn Nịnh phát hiện, trong lòng có
hơi khẩn trương: "Không, không phải của anh đâu.
“Vậy là của ai? Của Văn Nghiêu sao?” Ôn Nịnh cảm
thấy chỉ có cái tên chết tiệt như Văn Nghiêu mới thích đeo kính râm.
Ôn Nịnh không hề để ý rằng khi cô vừa nói ra hai
chữ "Văn Nghiêu", sắc mặt Thẩm Ngật chợt tái nhợt.
Siết chặt nắm tay, Thẩm Ngật đột ngột chuyển chủ đề:
“Cuối tuần chúng ta đi đâu đây?”
Ôn Nịnh bỏ kính râm xuống, vòng qua bàn ngồi vào
lòng anh, còn khéo léo vòng tay qua cổ anh: "Mới thứ hai thôi mà, em cảm
thấy bây giờ còn quá sớm."
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta có thể nghĩ
vài kế hoạch trước, đến lúc đó chỉ cần quyết định thôi."
Ôn Nịnh vươn t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.