Ôn Nịnh chỉ do dự một lát, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại, cưng chiều dụi dụi vào ngực anh: "Lấy một bộ ra mặc đại thôi, đâu ra nhiều đồ thế?"

Thẩm Ngật liền cảm thấy bất thường.

Hôm nay cô mệt mỏi như thiếu ngủ, chiếc băng đô tai mèo trên tủ đầu giường, bộ đồ ngủ dài tay...

Trong lòng đấu tranh một hồi, Thẩm Ngật rốt cuộc không nhịn được bèn vươn tay ra che đi cúc áo ngủ đầu tiên của cô.

Anh rất muốn biết trên người cô có xuất hiện dấu vết nào khiến anh sợ hãi hay không.

Ôn Nịnh đưa tay che mu bàn tay anh, giọng điệu lười biếng mệt mỏi: "Hôm nay em rất mệt, không muốn đâu."

Thẩm Ngật dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Anh có thể xem một chút không?”

"Có gì đẹp đâu mà nhìn chứ?"

"Nhanh thôi mà, có được không em? Anh nhìn một tí rồi sẽ cho em ngủ ngay."

Ôn Nịnh cũng không lập tức trả lời ngay.

Còn tưởng mình có thể giấu được anh giống như trước, nhưng không ngờ lại vì xưng hô "chị" này của mình mà khiến anh phát sinh nghi ngờ.

Nếu Thẩm Ngật nhìn thấy dấu vết trên cơ thể mình thì cho dù có cả trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được với anh.

Nhưng càng không được phép xem, anh lại càng nghi ngờ nhiều hơn, kết quả vẫn sẽ như vậy.

Trong cơn tuyệt vọng, Ôn Nịnh rút khỏi vòng tay của Thẩm Ngật, vươn tay sờ soạng một hồi trên bàn cạnh giường, cô bấm nút bật đèn lên.

Ánh sáng đột ngột chói mắt, cô khó chịu nheo mắt lại, sau đó khoanh chân ngồi ở trên giường, yên lặng bắt đầu cởi cúc áo.

Thẩm Ngật nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, lòng bàn tay bất giác siết chặt lại, trái tim như muốn rơi ra ngoài.

Động tác của Ôn Nịnh rất nhanh, không bao lâu sau đã cởi tới cúc áo thứ ba.

Dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo, thấp thoáng những vết đỏ trên làn da trắng như tuyết.

Ôn Nịnh còn muốn tiếp tục, người đàn ông trước mặt lại đột nhiên chạy tới, nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu vô cùng kích động: "Không cần đâu, anh không xem nữa, anh không xem nữa đâu."

Ôn Nịnh chưa kịp phản ứng, Thẩm Ngật đã nhanh chóng tắt đèn, ôm cô vào lòng.

Anh quỳ ngồi ở trên giường, thân hình cao lớn không tự chủ được run rẩy, nhịn không được lẩm bẩm nói: "Không xem nữa, không xem nữa."

Trước khi tắt đèn, Ôn Nịnh chú ý thấy sắc mặt của Thẩm Ngật đã thay đổi.

Anh đã thấy nó.

Nhưng tại sao anh lại có phản ứng này?

Ôn Nịnh chớp chớp hàng mi, nghi hoặc hỏi: "Anh bị làm sao vậy?"

Thẩm Ngật cảm thấy lạnh cả người, vòng tay ôm cô không ngừng siết chặt: “Anh không sao, anh không nhìn thấy gì cả.”

Ôn Nịnh còn muốn nói thêm gì đó, lại cảm thấy một cỗ chất lỏng nóng hổi nhỏ vào cổ, trượt xuống da thịt.

Cô bị cơn nóng bất chợt ập đến khiến trái tim cô run lên, cũng kh�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play