Buổi tối, Ôn Nịnh làm xong công việc, cô chuẩn bị
tan sở về nhà.
Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Ngật,
nhưng đợi mãi không thấy người bên kia trả lời ngay, có lẽ anh đang dự cuộc họp
nên không chú ý đến điện thoại di động của mình.
Thế là, Ôn Nịnh bấm vào hộp thoại của Văn Nghiêu,
hỏi anh: [Mọi người định họp bao lâu?]
Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng lại hiển thị từ chối
gửi, bên cạnh còn có một dấu chấm than màu đỏ.
Ôn Nịnh kinh ngạc nhướng mày.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng Thẩm Ngật cũng trả
lời tin nhắn của cô: [Mới họp xong, anh sẽ tới chỗ em ngay.]
Ôn Nịnh: [OK.]
Cô cầm túi xách đi thang máy xuống lầu, vừa đi đến
chỗ Thẩm Ngật đỗ xe, liền nhìn thấy anh và Văn Nghiêu sóng vai nhau đi ra khỏi
thang máy.
Văn Nghiêu nhìn thấy cô giống như gặp phải ma, sau
khi chào tạm biệt Thẩm Ngật, anh cúi đầu, vội vàng đi lướt qua cô, bóng người
nhanh chóng lên xe.
Ôn Nịnh cảm thấy kỳ quái nhìn theo bóng lưng vừa rời
đi của Văn Nghiêu.
Bờ vai đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy,
nhẹ nhàng siết chặt lấy cô.
Thẩm Ngật thân mật ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Em
đang nhìn cái gì vậy?”
Đôi mi cong cong của Ôn Nịnh khẽ run lên, cô ngước
mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Sao em lại có cảm giác Văn Nghiêu đang
trốn tránh em nhỉ?"
Người đàn ông cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào chóp
mũi cô: "Không có đâu, anh ta đang vội về nhà đón bạn gái thôi."
Hai mắt Ôn Nịnh trợn to, hoàn toàn không tin lời
anh nói
Thẩm Ngật không biết, nhưng cô biết rất rõ bạn gái
của Văn Nghiêu là từ đâu ra?
Văn Nghiêu xóa WeChat của cô, lại còn tránh né gặp
mặt cô, thái độ của anh thật sự rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ Thẩm Ngật phát hiện ra rồi?
Nhưng mà... Ôn Nịnh lén lút quan sát vẻ mặt của Thẩm
Ngật, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú và trầm lặng giống như ngày thường,
không giống như bộ dạng đã phát hiện ra sự thật.
Nếu anh thực sự phát hiện ra được người anh em tốt
của mình đã làm tình với bạn gái của mình, Thẩm Ngật có thể bình tĩnh như vậy
không?
Nếu anh thực sự phát hiện ra, anh nên đến tìm cô
chất vấn mới phải.
"Đi nào."
“Ừm, được.” Suy nghĩ của Ôn Nịnh bị lời nói của
anh cắt đứt, anh đi về phía chiếc xe màu đen phía trước.
Khi đi qua một ngã tư đèn đỏ nào đó, Thẩm Ngật lắc
lắc tay lái nói ra câu nói đã ấp ủ cả quãng đường: "Tuần này em có rảnh
không? Có muốn ra ngoài không?"
Ôn Nịnh nhìn điện thoại di động, nghe anh hỏi vậy
liền ngẩng đầu lên: "Đi đâu?"
"Đi công viên, công viên rừng, hay đi xem
phim?"
Muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần cô bên cạnh anh
là được rồi.
Ôn Nịnh lắc đầu: "Cuối tuần này em có việc rồi,
hay là lần sau đi nhé."
Thẩm Ngật không giấu được nỗi thất vọng: "Được."
Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Ôn Nịnh,
nhưng nhìn chung họ chỉ bên nhau khi � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.