Buổi tối, Ôn Nịnh làm xong công việc, cô chuẩn bị
tan sở về nhà.
Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Ngật,
nhưng đợi mãi không thấy người bên kia trả lời ngay, có lẽ anh đang dự cuộc họp
nên không chú ý đến điện thoại di động của mình.
Thế là, Ôn Nịnh bấm vào hộp thoại của Văn Nghiêu,
hỏi anh: [Mọi người định họp bao lâu?]
Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng lại hiển thị từ chối
gửi, bên cạnh còn có một dấu chấm than màu đỏ.
Ôn Nịnh kinh ngạc nhướng mày.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng Thẩm Ngật cũng trả
lời tin nhắn của cô: [Mới họp xong, anh sẽ tới chỗ em ngay.]
Ôn Nịnh: [OK.]
Cô cầm túi xách đi thang máy xuống lầu, vừa đi đến
chỗ Thẩm Ngật đỗ xe, liền nhìn thấy anh và Văn Nghiêu sóng vai nhau đi ra khỏi
thang máy.
Văn Nghiêu nhìn thấy cô giống như gặp phải ma, sau
khi chào tạm biệt Thẩm Ngật, anh cúi đầu, vội vàng đi lướt qua cô, bóng người
nhanh chóng lên xe.
Ôn Nịnh cảm thấy kỳ quái nhìn theo bóng lưng vừa rời
đi của Văn Nghiêu.
Bờ vai đột nhiên bị một bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy,
nhẹ nhàng siết chặt lấy cô.
Thẩm Ngật thân mật ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Em
đang nhìn cái gì vậy?”
Đôi mi cong cong của Ôn Nịnh khẽ run lên, cô ngước
mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Sao em lại có cảm giác Văn Nghiêu đang
trốn tránh em nhỉ?"
Người đàn ông cúi đầu, hơi thở ấm áp phả vào chóp
mũi cô: "Không có đâu, anh ta đang vội về nhà đón bạn gái thôi."
Hai mắt Ôn Nịnh trợn to, hoàn toàn không tin lời
anh nói
Thẩm Ngật không biết, nhưng cô biết rất rõ bạn gái
của Văn Nghiêu là từ đâu ra?
Văn Nghiêu xóa WeChat của cô, lại còn tránh né gặp
mặt cô, thái độ của anh thật sự rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ Thẩm Ngật phát hiện ra rồi?
Nhưng mà... Ôn Nịnh lén lút quan sát vẻ mặt của Thẩm
Ngật, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt chuyên chú và trầm lặng giống như ngày thường,
không giống như bộ dạng đã phát hiện ra sự thật.
Nếu anh thực sự phát hiện ra được người anh em tốt
của mình đã làm tình với bạn gái của mình, Thẩm Ngật có thể bình tĩnh như vậy
không?
Nếu anh thực sự phát hiện ra, anh nên đến tìm cô
chất vấn mới phải.
"Đi nào."
“Ừm, được.” Suy nghĩ của Ôn Nịnh bị lời nói của
anh cắt đứt, anh đi về phía chiếc xe màu đen phía trước.
Khi đi qua một ngã tư đèn đỏ nào đó, Thẩm Ngật lắc
lắc tay lái nói ra câu nói đã ấp ủ cả quãng đường: "Tuần này em có rảnh
không? Có muốn ra ngoài không?"
Ôn Nịnh nhìn điện thoại di động, nghe anh hỏi vậy
liền ngẩng đầu lên: "Đi đâu?"
"Đi công viên, công viên rừng, hay đi xem
phim?"
Muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần cô bên cạnh anh
là được rồi.
Ôn Nịnh lắc đầu: "Cuối tuần này em có việc rồi,
hay là lần sau đi nhé."
Thẩm Ngật không giấu được nỗi thất vọng: "Được."
Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Ôn Nịnh,
nhưng nhìn chung họ chỉ bên nhau khi ở trên giường mà thôi.
Thời gian còn lại, bọn họ thậm chí rất ít khi đi
ăn cùng nhau, chỉ có một lần xem phim - đó là bộ phim tối hôm qua.
Cho dù cuối tuần cả hai đều không phải tăng ca, Ôn
Nịnh cũng sẽ không lựa chọn cùng anh ra ngoài, bọn họ chỉ có thể gặp nhau vào
buổi tối.
Điều này khiến Thẩm Ngật cảm thấy rất bất an, anh
luôn cảm thấy bọn họ không giống một đôi yêu nhau chút nào, mà giống như là...
một loại quan hệ nào đó không thể nói ra được.
----------------------
Ôn Nịnh đã hẹn trước với Lục Thư Dương về lịch
trình vào hai ngày cuối tuần.
Vào ngày đầu tiên, họ sẽ đến sở thú thủy cung vào
buổi sáng, đến khu vui chơi vào buổi chiều và ở trong biệt thự suối nước nóng
vào buổi tối.
Để tránh chạm mặt Thẩm Ngật, cô quyết định sau này
càng không đưa Lục Thư Dương về nhà.
Lục Thư Dương vẫn còn là một đứa trẻ, cậu rất
thích xem động vật và đi chơi ở các cơ sở giải trí khác nhau, Ôn Nịnh cũng sẵn
sàng đi cùng cậu.
Vào ban đêm còn có người bắn pháo hoa dưới chân biệt
thự suối nước nóng.
Ôn Nịnh và Lục Thanh Dương ngồi cạnh nhau trên bãi
cỏ ven sông, mỗi người chơi với một cây pháo nhỏ.
Dòng sông lặng lẽ chảy dưới ánh trăng, mặt nước lấp
lánh phản chiếu pháo hoa lộng lẫy, đám đông bên kia bờ reo hò ầm ĩ.
Đột nhiên Lục Thư Dương nhét cây pháo nhỏ vào
trong tay Ôn Nịnh: "Chị, chị ngồi yên, đừng động đậy nhé."
“Em muốn làm gì?” Ôn Nịnh cười hỏi, mỗi tay cầm một
cây pháo nhỏ.
"Đợt lát nữa chị sẽ biết thôi."
Lục Thư Dương chạy đến bên ngoài lan can, giơ điện
thoại lên và nhấn nút chụp ảnh vào lúc một chùm pháo hoa khác nổ tung giữa
không trung.
Toàn bộ bức ảnh đều tối đen, chỉ có pháo hoa rải
rác trên sông và cây pháo nhỏ trong tay người phụ nữ ngồi bên sông là vẫn còn
sáng, đặc biệt bắt mắt.
Lục Thư Dương lại chạy nhanh trở về, ngồi xuống
bãi cỏ bên cạnh Ôn Nịnh rồi dựa vào vai cô nói chuyện.
Sau đó, họ ôm hôn nhau bên bờ sông yên ắng, pháo
hoa nổ tung trên bầu trời đêm phía trên đầu họ.
Quần áo của Lục Thư Dương đặt ở dưới thân Ôn Nịnh,
trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo phông mỏng manh, không bao lâu sau, gió
thổi từ sông bắt đầu trở lạnh, phần cánh tay lộ ra ngoài áo dần trở nên lạnh lẽo.
“Mau trở về thôi.” Ôn Nịnh yêu thương hôn lên chóp
mũi cậu.
"Ừm."
Ôn Ninh đứng dậy, Lục Thư Dương vỗ nhẹ áo khoác,
sau đó khoác tay lên vai cô, cẩn thận vén lại tóc cho cô.
Họ cùng nhau nắm tay, đi dọc theo bờ sông để lên
núi, xuyên qua đám đông náo nhiệt trở về biệt thự suối nước nóng.
Cửa kéo vừa mở ra, Ôn Nịnh đẩy Lục Thư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.