Buổi sáng, lúc Ôn Nịnh xuống lầu,
Văn Nghiêu vừa mới ra ngoài về, trong tay xách theo hai phần điểm tâm sáng mua ở
cửa hàng tiện lợi.
Quần áo giặt hôm qua đã phơi khô,
Ôn Nịnh thay lại váy của mình, uể oải ngáp một cái, khóe mắt hơi ướt át, bình
thường chào hỏi Văn Nghiêu như không có chuyện gì xảy ra: “Chào buổi sáng.”
“Chào.” Văn Nghiêu có hơi không
thoải mái, không dám đối diện với cô.
Anh ta đặt bữa sáng lên bàn, Ôn Nịnh
ngồi xuống chỗ đối diện anh ta yên lặng ăn sáng.
Lúc ra khỏi cửa, buổi sáng trời lạnh,
Ôn Nịnh xoa xoa cánh tay.
Văn Nghiêu do dự một chút cuối
cùng vẫn cởi áo khoác của mình ra đưa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Ôn Nịnh không khách
sáo mà khoác áo của anh ta lên: “Anh nói xem, tối hôm qua chúng ta ở với nhau,
sáng lại cùng ăn và đi làm cùng với nhau, có phải rất giống một đôi vợ chồng
không?”
Văn Nghiêu vừa mới đi đến trước
gara, dừng chân lại, ngượng ngùng đến nỗi tai đỏ lên: “Em đừng nói nhảm.”
Ôn Nịnh cong môi cười, cố tình
trêu chọc anh ta: “Em nói nhảm lúc nào chứ? Đêm qua chúng ta là không ở cùng
nhau hay là không ăn sáng và cùng cùng nhau đi làm hả?”
Văn Nghiêu chột dạ, phản bác:
“Chúng ta cũng không có ở chung một phòng.”
“Tại sao em lại cảm giác là anh
đang thấy tiếc nhỉ?”
“Ai thấy tiếc chứ?” Văn Nghiêu
không thể nói lại cô, mở cửa xe cho cô vào: “Mau lên xe đi, nếu không sẽ muộn mất.”
Ôn Nịnh ngồi vào trong xe, thấy một
tin nhắn từ Lục Thư Dương gửi tới: ‘Chị
ơi, hôm nay trường em và học viện Ngữ Truyền có cuộc thi đấu bóng rổ, chị có thời
gian đến xem không?’
Ôn Nịnh: ‘mấy giờ?’
Lục Thư Dương: ‘6 giờ chiều bắt đầu.’
Ôn Nịnh: ‘Ok, chị đây tới cổ vũ cho ẹm.’
Ôn Nịnh rời tầm mắt khỏi điện thoại,
nhìn sang Văn Nghiêu: “Chiều nay, anh có thể tan ca trước nửa tiếng không?”
Nếu không thì cô sẽ tự mình bắt
taxi.
“Em muốn làm gì?” Văn Nghiêu khởi
động xe, quay đầu nhìn cô một cái.
“Đến Khê Đại xem bạn trai em đấu
bóng rổ.”
“Nhất định hôm nay phải đi à?”
“Đúng vậy.”
Văn Nghiêu hít sâu hai hơi: “Hôm
nay Thẩm Ngật về rồi, 6 giờ tối xuống máy bay, em không biết sao?”
“Em biết chứ, Thẩm Ngật từ sân
bay trở về cũng cần có thời gian, em tranh thủ đến xem thi đấu một lúc rồi sẽ
đi, anh ấy sẽ không phát hiện đâu.”
Suy nghĩ một hồi, Văn Nghiêu miễn
cưỡng nói: “Để anh đưa em đi.” Anh ta sợ rằng Ôn Nịnh và cậu nam sinh kia nói
chuyện quên mất thời gian.
“Vậy được, tối nay gặp lại.” Ôn Nịnh
híp mắt cười nhìn anh ta, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.
Ánh mắt Văn Nghiêu khẽ động, mất
tự nhiên mà rời tầm mắt đi chỗ khác.
Công việc gần đây của Ôn Nịnh đều
là những hợp tác dài hạn, dựa vào bản vẽ vẽ nhân vật đã thiết kế trước đó, phối
hợp với những yêu cầu của đối tác đủ để tạo ra một vài bản vẽ mới vậy nên tương
đối nhẹ nhàng.
Bận rộn đến 5 giờ chiều, mở một
cuộc họp đơn giản với nhân viên, vừa đúng lúc đến 5 giờ rưỡi.
Ôn Nịnh đi đến bãi đỗ xe ở khu A
bên cạnh, Văn Nghiêu đã ở trong xe chờ cô.
“Đi thôi.” Ôn Nịnh thắt dây an
toàn, gửi tin nhắn cho Lục Thư Dương bảo cô đang chuẩn bị lên đường.
Lục Thư Dương trả lời: ‘Chị đi đường cẩn thận.’
“Em và Thẩm Ngật có hẹn gặp nhau
lúc mấy giờ không?” Văn Nghiêu lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, chay ra đường cái.
“Anh ấy sẽ tới gặp em ngay sau
khi xuống máy bay, chắc là khoảng 7 giờ rưỡi tối.”
Văn Nghiêu không khỏi nói: “Vậy
ít nhất 7 giờ em phải trở về.”
“Em biết rồi.”
Lúc đến đại học Nam Khê là vừa
tròn 6 giờ.
Trước tiên Ôn Nịnh hỏi vị trí của
Lục Thư Dương, biết bọn họ đang chơi bóng ở sân thể dục phía Tây, nhưng khuôn
viên trường đại học lại quá rộng lớn, đây lại lần đầu tiên cô đến đây nên không
nắm rõ phương hướng.
“Anh đưa em đi.” Văn Nghiêu đóng
cửa xe, duỗi chân bước về phía trước dẫn đường cho cô.
Ôn Ninh đang mang một đôi giày
cao gót mỏng manh, thuận miệng hỏi anh: “Trước đây anh từng tới Khê Đại rồi
sao?”
Văn Nghiêu hơi nhướng mày: “Anh
và Thẩm Ngật đều tốt nghiệp từ Khê Đại mà.”
Ôn Nịnh “Ồ” lên một tiếng.
Cô biết Thẩm Ngật tốt nghiệp đại
học Nam Khê, nhưng không hề biết Văn Nghiêu cũng vậy.
Nam thanh nữ tú sánh vai nhau bước
trên đại đạo Ngô Đồng, cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu đen đơn giản mà quyến
rũ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan sáng sủa thanh tú, đôi môi đỏ mọng, mái
tóc xoăn bồng bềnh gợn sóng, đi đến đâu mùi nước hoa thoang thoảng ngọt ngào đến
đó.
Người đàn ông bên cạnh có mái tóc
ngắn màu đỏ, đeo khuyên tai màu bạc chói mắt, vẻ mặt ôn nhu, nét đẹp phi giới
tính, làn da trắng trẻo, vẻ mặt hơi nóng nảy nhưng cũng rất đẹp mắt.
Các sinh viên đi ngang qua đều
không nhịn được mà nhìn về phía bọn họ, ánh mắt kinh ngạc, có người còn giơ điện
thoại ra chụp lén.
Đi đến cuối đường Bạch Quả, Văn
Nghiêu chỉ về phía trước: “Ở ngay đằng kia thôi, em xem xong thì mau chóng quay
lại.”
“Em biết rồi.” Ôn Nịnh cũng không
quay đầu lại, trả lời anh.
Trận đấu sắp bắt đầu, Ôn Nịnh bước
đến, nhìn một vòng liền thấy Lục Thư Dương đang cùng vài đồng đội thảo luận chiến
thuật.
Chàng trai kẹp bóng dưới khuỷu
tay, mặc bộ đồng phục màu đen, chiếc quần đùi rộng thùng thình dài đến đầu gối,
toàn thân đều toát ra sức sống trẻ trung, rất tỏa nắng và đẹp trai.
“Thư Dương,” Ôn Nịnh chắp hai tay
thành hình cái loa, ngọt ngào gọi cậu.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục
Thư Dương quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt cậu liền sáng lên.
Cậu ném quả bóng trong ngực cho đồng
dội, từ sân bóng rổ chạy về phía cô, sau khi dừng lại trước mặt cô, cậu vươn
tay ra ôm cô vào trong lòng, giọng nói vui vẻ lộ rõ vui mừng: “Chị đến rồi.”
Ôn Nịnh nhào vào lồng ngực cậu,
được hơi ấm trên người anh bao lấy.
Cô bất đắc dĩ xoa xoa chóp mũi:
“Tại sao không mang đôi giày chị mua cho hả?”
“Em thật sự xin lỗi, em kích động
quá, không làm chị đau chứ?” Lục Thư Dương luống cuống xin lỗi: “Giày chị mua
cho em, em để ở ký túc xá rồi, em không nở đi.”
“Chị không sao. Mua về rồi không
đi thì để làm gì, chẳng lẽ cứ để chưng thôi à?” Ôn Nịnh cười cười, trêu chọc cậu.
Lục Thư Dương cười ngây ngô: “Vậy
sau này em sẽ mang thường xuyên.”
Đồng đội đang gọi cậu lại, Ôn Nịnh
vỗ vai cậu: “Đi đi, bạn em gọi em qua kìa.”
“Em đi đây.”
“Ừm, cố lên nhé.”
Trước khi đi, Lục Thư Dương ôm lấy
mặt cô, hôn vội lên trán cô một cái.
Ôn Nịnh buồn cười mà thúc giục cậu:
“Mau đi đi, đồng đội của em lo lắng muốn chết rồi kìa.”
“Hẹn gặp lại chị sau.”
Lúc này, Lục Thư Dương mới miễn cưỡng
mà vẫy tay tạm biệt cô.
Văn Nghiêu một tay đút túi đứng
dưới gốc cây bạch quả, từ xa trông thấy cảnh này, cắn chặt răng, thầm nghĩ tiểu
tam này đúng thật là dính người.
Thấy cậu nhóc kia show ân ái lộ
liễu như vậy, phỏng chừng không biết chuyện Ôn Nịnh ngoại tình.
Điện thoại Văn Nghiêu rung lên một
tiếng, là tin nhắn Thẩm Ngật gửi tới: ‘Tôi
xuống máy bay rồi, cậu đưa Ôn Nịnh về rồi sao?’
‘Không hề, Ôn Nịnh đang xem tiểu tam chơi bóng rổ.’
Văn Nghiêu bực bội mà gõ ra dòng
chữ này, sau đó lại xóa nó khỏi hộp thoại, lại gõ lại rồi gửi cho anh: ‘Tôi đang chuẩn bị đưa cô ấy về nhà.’
Thẩm Ngật: ‘Cảm ơn cậu mấy ngày nay giúp tôi chăm sóc Ôn Nịnh, lát nữa tôi mời cậu
ăn tối, tiền lãi quý này sẽ bảo tài vụ chuyển qua cho cậu.’
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.