Khuôn mặt Văn Nghiêu đỏ bừng, hoảng loạn không biết nên trả lời như thế nào, anh theo bản năng mà ngước mắt lên nhìn về phía Ôn Nịnh đang ngồi trước bàn làm việc.
Người sau vẫn bình tĩnh như thường, âm thầm ra lệnh chỉ huy anh ta: “Gặp rồi.”
Văn Nghiêu hoảng sợ, hiểu sai ý cô, lau mồ hôi trên trán: “Không có, tôi không có gặp.”
Nghe thấy anh ta trả lời như vậy, Ôn Nịnh khẽ thở dài, đạp nhẹ vào người anh hai cái.
Thẩm Ngật nhíu mày: "Hôm nay cậu không đưa cô ấy về sao?
"Không có, cô ấy…." Văn Nghiêu ngập ngừng một lát sau đó mới nói nửa câu sau: "Hôm nay cô ấy có buổi họp, không để tôi đưa đi."
Giọng nói Nghi Hoặc của Thẩm Ngật truyền đến qua điện thoại: “Nhưng hồi nãy Ôn Nịnh nói với tôi là cậu đã đưa cô ấy về sau khi họp xong mà,”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong thư phòng yên tĩnh đến lạ lùng.
Văn Nghiêu hoảng hốt đến nơi da đầu dường như sắp căng đứt ra.
Anh ta vốn tưởng rằng Ôn Nịnh sẽ gạt Thẩm Ngật, không ngờ cô lại to gan như vậy, thế mà lại nói thật với anh.
Nhưng mà Thẩm Ngật chắc chắn không biết anh ta đưa Ôn Nịnh về nhà mình, nếu không thì anh không thể nào mà bình tĩnh như vậy được.
Văn Nghiêu đang phân vân không biết nên “Thừa nhân câu vừa rồi là nói dối” hay là “dũng cảm nói bản thân anh ta chưa từng gặp Ôn Nịnh”.
Anh ta chỉ có thể nhìn về phía Ôn Nịnh cầu cứu.
Ôn Nịnh không hề mảy may lo lắng mọi chuyện sẽ bị bại lộ, gương mặt đã tẩy trang sạch sẽ tinh tươm, đôi môi đỏ mọng, uể oải nghịch mái tóc xoăn nửa khô nửa ướt, vẫn còn có tâm trạng mà trêu chọc anh ta ở dưới bạn, làm cho anh ta rơi vào tình huống khó xử.
Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ cô không định giúp anh ta, muốn để cho anh ta tự sinh tự diệt.
Văn Nghiêu đành phải tự mình đối mặt, sau khi vắt óc suy nghĩ một hồi, anh ta thử thăm dò: "Ôn Nịnh nói với cậu như thế nào?"
Thẩm Ngật không hề phòng bị với người anh em này, thành thành thật thật mà trả lời: "Cô ấy nói vừa họp xong thì về nhà với cậu luôn."
"Còn… còn gì nữa không?"
“Không có.”
Văn Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: "Tôi chưa gặp cô ấy, tôi cũng không biết khi nào cô ấy mới họp xong."
Sắc mặt Thẩm Ngật khẽ biến: "Thế tại sao cô ấy lại…?
"Chắc là không muốn để cậu lo lắng đó, thế nên mới nói như vậy." Văn Nghiêu do dự trả lời.
Thẩm Ngật mím môi: "Cậu đừng lên tiếng, để tôi gọi điện thoại cho cô ấy đã."
Văn Nghiêu hoảng hốt: "Bây giờ sao?"
Thẩm Ngật lo lắng không yên, trong lúc Văn Nghiêu hỏi, anh đã mở danh bạ của Ôn Nịnh lên rồi.
Văn Nghiêu biết cô vào đây không mang theo điện thoại, lúc này cũng không luống cuống như vậy.
Chỉ là sự trêu chọc của cô càng ngày càng quá đáng, khiến anh không thể nhịn được nữa.
Nhân lúc Thẩm Ngật đang gọi điện thoại, Văn Nghiêu ngồi về phía trước một chút, để cái bàn chắn ngang người anh. Sau đó anh ta nhấc vai lên, bàn tay trái nhẹ nhàng bắt lấy cổ chân đang tác oai tác quái.
Cảm giác mềm mại, mịn màng làm Văn Nghiêu không tự chủ được mà nhéo một cái.
Ôn Nịnh mím môi, phát ra một tiếng ưm ư ái ngắn ngủi, uyển chuyển ái muội.
Văn Nghiêu dường như ngừng thở.
Thẩm Ngật nhìn lại màn hình điện thoại, cuộc gọi vẫn chưa kết nối được, thế tại sao anh lại nghe thấy tiếng của Ôn Nịnh chứ.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh ngẩng đầu nhìn về phía Văn Nghiên trên màn hình, giọng nói không chắc chắn: “Vừa rồi, hình như tôi nghe thấy giọng của Ôn Nịnh.”
Văn Nghiêu hối hận cũng không kịp.
Anh ta lừa dối bạn bè, đem bạn gái anh về nhà, trong lúc đang call video với bạn, còn bị trêu chọc đến mất tập trung.
Bây giờ, anh ta còn đang nắm lấy cổ chân người yêu của bạn, đối mặt với câu hỏi từ trong thâm tâm, anh ta hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Trong khoảnh khắc này, Văn Nghiêu thậm chí muốn tắt màn hình máy tính đi rồi đến thú tội với Thẩm Ngật.
Nhưng chút lí trí duy nhất còn sót lại nói với anh ta rằng, nếu nói ra chuyện buổi tối ngày hôm nay, anh ta và Thẩm Ngật không thể nào trở lại như xưa được nữa.
Văn Nghiêu đành phải đè nén những suy nghĩ đó lại, trong trường hợp nguy cấp này, đầu anh ta bắt đầu nảy số.
Anh ta buông bàn tay đang nắm lấy cổ chân của Ôn Nịnh ra, ngượng ngùng mà gãi gãi tai: "Cậu nghe nhầm rồi, vừa rồi là tiếng bạn gái của tôi."
"Cậu có bạn gái từ khi nào vậy?" Thậm Ngật hoài nghi hỏi.
"Quen được một thời gian rồi, mà chưa kịp nói với cậu."
Thẩm Ngật dường như thấy hơi khó xử, chủ động đề nghị: "Vậy tôi tắt máy trước đây."
“Ừm.” Văn Nghiêu thở phào một hơi.
Sau khi tắt máy, Văn Nghiêu nhận được tin nhắn từ Thẩm Ngật gửi tới: ‘Người lần trước tới là bạn gái của cậu sao?’
Lần này không còn nhìn thấy mặt hay nghe thấy giọng anh nữa nên Văn Nghiêu cũng bớt áp lực đi đôi chút, anh nhắn lại: ‘Phải. Lúc đó tôi đã nói dối.’
Th
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).