“Anh làm sao vậy?” Thẩm Ngật ngẩn ngơ, thất thần một hồi lâu, Ôn Nịnh khó
hiểu đưa tay quơ quơ trước mặt anh.
Đôi mắt Thẩm Ngật khẽ run lên, anh theo thói quen mà che giấu đi suy nghĩ
thật sự của mình trả lời: “Không có gì đâu.”
Ôn Nịnh bất đắc dĩ mà cười khẽ: “Thẩm ngốc nghếch, anh quên là anh đã đồng
ý với em như thế nào rồi sao? Không phải đã nói là sau này có chuyện gì đều nói
cho em biết sao?”
Thẩm Ngật ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm cô, chần chừ do dự một lúc
lâu, mới trầm giọng mà nói: “Ở…ở chỗ này của em có một vệt đỏ.”
“Ở đâu cơ?”
Thẩm Ngật chỉ cho cô xem.
Ôn Nịnh nghĩ mãi mà không biết ai để lại, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến
việc cô đem chuyện này đổ hết lên đầu Thẩm Ngật.
Cô vươn hai tay từ trong bồn tắm ra, ôm lấy cổ Thẩm Ngật nói: “Còn không phải
anh mới làm sao, nhanh như vậy liền đã quên rồi.”
“Không phải anh.” Thẩm Ngật cau mày lại, quả quyết phủ nhận.
“Không phải anh ư? Vậy chắc là em không cẩn thận va vào đâu đó thôi.”Giọng
Ôn Nịnh có phần ủ rũ nói: “Anh đi ngủ
trước đi, em hơi mệt rồi.”
“Được.” Thẩm Ngật đè nén nghi vấn qua một bên, ôm cô ra khỏi bồn tắm, dùng
khăn tắm quấn cho cô, lau khô tóc rồi đỡ cô trở về giường.
Ôn Nịnh chui vào trong chăn bông mềm mại nghỉ ngơi một lát, thấy Thẩm Ngật
đang ngẩn người ngồi ở mép giường, liền quấn lấy chăn đi đến phía sau ôm lấy
anh: “Anh vẫn còn suy nghĩ chuyện xảy ra vừa rồi à?”
Thẩm Ngật rũ mắt xuống, không trả lời.
“Anh cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu không phải là anh thì còn có thể
là ai? Vừa rồi hỗn loạn như vậy, chắc chắn là dấu hôn đó anh để lại lúc nào mà
không biết.”
Thẩm Ngật ban đầu rất tin tưởng vào trí nhớ của mình, nhưng sau khi nghe cô
nói vài câu chắc chắn như vậy, trong lòng anh không khỏi lung lay, rung động.
Ôn Nịnh không cho anh cơ hội bình tĩnh suy nghĩ tiếp, tiếp tục nói: “Thẩm
ngốc nghếch, chúng ta mới xa nhau có mấy ngày thôi mà, sao anh có thể không tin
tưởng mà nghi ngờ em như vậy. Tương lai xa nhau, có phải mỗi ngày anh đều hoài
nghi em cắm sừng anh không?”
Thẩm Ngật nắm lấy tay cô, quay người lại hỏi: “Tại sao tương lai lại xa
nhau chứ?”
Ôn Nịnh tỉ mỉ nêu vài ví dụ cho anh nghe: “Đi công tác này, du lịch này,
khó tránh được việc xa nhau, không thể lúc nào cũng ở bên nhau mãi.”
Ánh mắt Thẩm Ngật mờ mịt, anh vươn tay ra ôm lấy cô vào trong lòng, cằm đặt
lên trên đỉnh đầu của cô, lặng lẽ ôm cô.
Ôn Nịnh vỗ vỗ tấm lưng gầy của anh: “Tại sao lại không nói gì thế, anh
không vui sao?”
“Không có.” Anh chỉ đang tưởng tượng đến chuyện họ không thể ở bên nhau mỗi
ngày, trong lòng liền cảm thấy bất an và khó chịu.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không? Cứ như vậy thì sẽ cảm thấy rất mệt
mỏi.” Ôn Nịnh thở dài một tiếng.
Nghe được những gì cô nói, Thẩm Ngật ngay lập tức căng thẳng, vội vàng xin
lỗi: “Anh xin lỗi, đáng lẽ anh phải tin tưởng em.”
Ôn Nịnh hai tay ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ lên môi anh một cái, chân thành
nói: “Thẩm ngốc nghếch, em chỉ có mình anh thôi, anh có thể tin em không?”
Bị lời ngon ngọt của cô mê hoặc, Thẩm Ngật ngoan ngoãn gật đầu: “Anh tin
em.”
“Vậy không phải là được rồi sao, nào, đi ngủ thôi.” Ôn Nịnh nắm lấy bàn tay
to của anh.
Thẩm Ngật ôm cô nằm xuống giường, dùng cánh tay của mình làm gối cho cô.
Rõ ràng cơ thể anh đã vô cùng mệt mỏi vì không được nghỉ ngơi vậy mà anh vẫn
không tài nào ngủ được.
Mở mắt ra và nhìn lên trần nhà trong bóng tối, trong đầu không thể nào khống
chế nổi mà nhớ tới vết đỏ kia.
“Cậu nghi ngờ Ôn Ninh ngoại tình sao?” Văn Nghiêu kinh ngạc nói.
Thẩm Ngật ngồi trên sô pha, chống khuỷu tay trên đầu gối, hàng mi đen dày
rũ xuống, giọng nói trầm lặng: “Không, tôi chỉ muốn hỏi, cậu có từng thấy cô ấy
thân mật, gần gũi với người đàn ông nào chưa?”
Nghe vậy Văn Nghiêu liền nuốt nước miếng, ngồi xuống đối diện anh: “Sao đột
nhiên cậu lại hỏi như vậy?”
Vừa rồi Thẩm Ngật vội vàng đến văn phòng anh, anh còn tưởng rằng có công việc
gì quan trọng cần nói gấp, kết quả câu đầu tiên lại là nói về Ôn Nịnh.
Đương nhiên, Thẩm Ngật không thể đem chuyện mình phát hiện ra nói cho Văn
Nghiêu như vậy được: “Không tiện nói.”
Văn Nghiêu cố giữ bình tĩnh, lấy cốc nước lên uống một ngụm: “Mỗi ngày tôi
đều tiễn cô ấy xuống lầu rồi, tôi không thấy cô ấy đi cùng bất kỳ người đàn ông
nào.”
“Hôm đó cô ấy đi họp, cậu có biết ai đã đưa cô ấy về nhà không?”
Sống lưng như có một ngọn lửa chạy dọc xuống, Văn Nghiêu chột dạ, áy náy:
“Chuyện này quả thật tôi không biết, tối hôm đó tôi tan làm về nhà, không thấy
cô ấy.”
Thẩm Ngật gật gật đầu: “Cuối tháng sau, cậu có tham gia hiệp hội cựu sinh
viên Khê Đại không?”
“A, hiệp hội cựu sinh viên à, hẳn là nên tham dự.”
“Đến lúc đó chúng ta hãy đi cùng nhau.” Thẩm Ngật hàng năm đều sẽ đến hiệp
hội cứu sinh viên để quyên góp tiền.
Khi đó anh đang gánh trên mình một khoản nợ của cha, dựa vào học bổng mà
lúc học đại học có được và công việc bán thời gian để kiếm tiền nên anh vẫn
luôn biết ơn trường cũ của mình.
“Được.” Văn Nghiêu vừa mới trả lời, bỗng nhiên nhớ tới tình nhân của Ôn Nịnh
cũng là học ở Khê Đại.
Đến lúc đó, không phải là bọn họ sẽ gặp tên tiểu tam đó chứ?
Cảm nhận được nét mặt Văn Nghiêu có sự thay đổi, Thẩm Ngật nghi ngờ hỏi:
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, không có gì.” Văn Nghiêu cười lạnh hai tiếng.
Trường học lớn như vậy, làm sao có thể trùng hợp mà gặp nhau được.
Anh ta không khỏi lo lắng hơi nhiều.
Ngay lúc đó có người có cửa, Văn Nghiêu hỏi: “Ai đó?”
“Tôi tìm Thẩm Ngật.” Là giọng nói của Ôn Nịnh.
Văn Nghiêu và Thẩm Ngật cùng nhìn nhau, ly nước đang cầm trong tay có chút
không vững, ho khan lên hai tiếng: “Mời vào.”
Cửa văn phòng bị đẩy từ bên ngoài vào, một người phụ nữ mặc váy đỏ đứng trước
cửa, nói với Thẩm Ngật: “Em đến văn phòng tìm anh nhưng không thấy ở đó, trợ lý
nói anh đang ở chỗ Văn Nghiêu nên em liền đến đây.”
“Em tìm anh có chuyện gì sao?”
Ôn Nịnh đi đến trước mắt Thẩm Ngật, ngồi xuống, trìu mến ôm lấy cánh tay của
anh: “Thật đúng lúc các anh đều ở đây, em muốn hỏi cuối tuần này hai người có rảnh
không?”
Ánh mắt Văn Nghiêu cố tình tránh đi hai người bọn họ, giả vờ nhìn phong cảnh
ngoài cửa sổ.
“Sao em lại hỏi như vậy?” Thẩm Ngật hỏi.
Ôn Nịnh nũng nịu ôm lấy cánh tay anh: “Bảo bối, người ta làm tài xế cho em
ba ngày nay rồi, không phải chúng ta nên đãi anh ấy ăn tối sao? Chẳng qua là từ
khi chúng ta ở bên nhau, em vẫn còn chưa chính thức gặp mặt bạn của anh.”
Nghe xong câu đó, hai mày Văn Nghiêu nhíu lại, anh ta nhìn về phía Ôn Nịnh
theo bản năng.
Ánh mắt Ôn Nịnh ngây thơ vô tội, cánh môi đỏ hồng hơi hé ra, giọng nói uyển
chuyển mị hoặc, say đắm lòng người.
Theo hiểu biết của anh ta về Thẩm Ngật, Thẩm Ngật chắc chắn không thể nào từ
chối cô.
Quả nhiên là vậy, sau đó Thẩm Ngật liền nói với anh ta: "Văn Nghiêu,
cuối tuần này cậu có rảnh không? Cùng chúng tôi ăn một bữa đi!"
Văn Nghiêu nhất thời không nghĩ ra được lí do thích hợp để từ chối anh.
Anh em giới thiệu bạn gái với mình, đã là bạn bè thì cùng nhau ăn một bữa
cơm làm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.