Đầu ngón tay mát lạnh của Thẩm Ngật nhẹ nhàng lướt qua da thịt cô, sau đó động tác đột nhiên ngừng lại.
Cảm giác được anh dừng lại, Ôn Nịnh chớp chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy? Có phải là trong xe ánh sáng không được tốt nên nhìn không được rõ hay không? Em dịch về phía trước một chút nhé!”
Ôn Nịnh hơi dịch người về phía trước một chút.
Thẩm Ngật giấu đi mớ cảm xúc đang hỗn loạn trong mắt, giúp cô đeo vòng cổ lên nhưng bởi vì run tay cho nên phải đeo đến mấy lần mới thành công.
Anh nhìn chăm chú không chớp mắt vết đỏ ở sau lưng cô, nuốt nước bọt, sau đó khó khăn mở miệng: “Cả ngày hôm nay em đều ở nhà sao?”
“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Hôm nay em đi làm.”
“Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.” Thẩm Ngật giơ tay lên ôm cô vào trong lồng ngực, lòng bàn tay lướt qua lưng cô, rất muốn lau sạch dấu vết đỏ chói mắt kia đi.
Anh chỉ là ôm lấy cô một lát sau đó liền ngồi trở lại ghế lái, nhắm mắt không nói một lời nào.
Đi làm sao?
Cho nên lần này đối tượng lừa dối của cô chính là đồng nghiệp sao?
Hay là cô đang nói dối, thật ra hôm nay cô căn bản không đi làm mà hẹn hò cùng với người khác cả ngày?
Kể từ lần xảy ra chuyện ở quán bar đến nay mới qua bao lâu chứ, cô nhanh như vậy đã chán ghét anh rồi sao?
Lần này là sự phản bội về thể xác hay là phản bội về tinh thần đây?
Người đàn ông ngồi ở bên cạnh không nói tiếng nào, hàng lông mi tinh tế đẹp mắt rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện trong ánh đèn lờ mờ, không thấy rõ được sắc mặt của anh.
Dưới chiếc cằm thanh tú chính là yết hầu sắc bén cứ lăn lên lăn xuống, gợi cảm vô cùng.
Từ trong bóng tối, bàn tay Ôn Nịnh từ bên trái vươn ra nắm lấy tay của Thẩm Ngật, sau đó giống như một con cá nhỏ chui qua khe hở giữa cánh tay anh và ghế ngồi, đầu ngón tay cô mơn trớn bàn tay anh.
Sự ngứa ngáy từ lòng bàn tay truyền đến, suy nghĩ của Thẩm Ngật bị đứt đoạn, cuối cùng anh cũng hoàn hồn.
Anh hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Làm sao vậy?”
Trong mắt Ôn Nịnh hiện lên một tia tươi cười, ánh đèn vàng bao quanh cô làm cho cô tựa hồ như được bao phủ bởi một tấm áo choàng màu vàng, lông mi, mũi, môi không có chỗ nào là không tinh xảo quyến rũ, phảng phất giống như một yêu tinh ẩn nấp trong đêm mưa chờ đợi con mồi của mình sa lưới vậy.
Đôi mắt của cô ngập sương mù, tiếng nói nhu mị động lòng người: “Khất Khất, anh ở Nam Khê đã lâu như vậy, hẳn là biết nơi nào không có người đi qua có đúng không?” Cô nói xong còn nhìn về ghế sau đầy ẩn ý.
Nơi này thật ra khá rộng rãi.
Trong nháy mắt Thẩm Ngật liền hiểu rõ ám chỉ của cô, hai mắt anh đột nhiên nhíu chặt lại.
Chuyển động giữa ngón tay cô với lòng bàn tay anh không hề bị gián đoạn, mang đến cho người ta cảm giác ngứa ngáy đến đứng ngồi không yên, từng cái từng cái một ăn mòn sự tỉnh táo của anh.
Suy nghĩ nửa phút sau đó Thẩm Ngật vẫn từ chối: “Đi đến nhà của em đi.”
Ôn Nịnh cũng không kỳ vọng anh sẽ đồng ý.
Đối với một người đàn ông ẩn nhẫn lại truyền thống giống như Thẩm Ngật, nếu có thể không chút do dự mà đồng ý “Hành vi phóng đãng” này của cô vậy thì sẽ không còn là anh nữa rồi.
“Thật sự muốn từ chối em hay sao?” Lông mi của Ôn Nịnh khẽ nhếch.
Thẩm Ngật ngập ngừng giải thích: “Ở bên ngoài không tốt lắm.”
Ôn Nịnh quyết đoán rút tay mình về: “Quên đi, anh đưa em về nhà đi.”
Cô khoanh tay lại, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thái độ cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Cô nói anh đưa cô về nhà nhưng cũng không nói là anh có thể ở lại, ý tứ trong đó chính là anh đưa cô về thì rời đi là được.
Trước khi khởi động xe, Thẩm Ngật thấp giọng nói: “Anh giúp em thắt đai an toàn.”
“Không cần đâu, em tự mình làm.” Ôn Nịnh dứt khoát kéo dây an toàn phát ra một tiếng ‘Cạch’.
Ánh mắt của Thẩm Ngật hơi u ám lại, lại coi như không có chuyện gì mà thu tay về.
Anh mím chặt quai hàm, lặng lẽ bật cần gạt nước, đèn pha chiếu sáng màn mưa, xuyên qua bóng tối chậm rãi tiến về phía trước.
Không khí trong xe đột nhiên ảm đạm đi, dường như cặp đôi vừa hẹn hò đầy tình tứ vừa rồi không phải là hai người bọn họ.
Đầu óc của Thẩm Ngật trở nên rối loạn, trong lòng bất an, trong tim dường như có con gì đang gặm nhấm vậy.
Anh vừa nghĩ đến dấu hôn trên người Ôn Nịnh cũng vừa nghĩ tới việc lần trước sau khi anh từ chối cô, cô đã đến quán bar tán tỉnh người khác.
Nếu Ôn Nịnh muốn tìm người khác thì thật là dễ dàng.
Nếu lần này anh lại từ chối cô, chọc cho cô tức giận vậy thì cô cũng sẽ đi tìm người khác sao?
Thậm chí cô còn không cần phải mất công đi tìm, cô đã có đối tượng rồi.
Người kia có lẽ sẽ không cứng nhắc giống như anh, có lẽ sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì của Ôn Nịnh, bao gồm cả việc ở trong xe…
Thẩm Ngật chỉ vừa nghĩ đến cảnh tượng đó liền cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.
Máu nóng trong người dâng trào, lửa ghen bùng cháy trong lồng ngực, không ngừng thiêu đốt trái tim anh.
Sau một lúc lâu, tại một ngã tư nào đó, Thẩm Ngật vẫn thay đổi lộ trình đã định ra ban đầu.
Ôn Nịnh nhận ra đây không phải là đường về nhà cô liền nói: “Đây là muốn đi đâu vậy?”
Thẩm Ngật nắm chặt tay lái, những ngón tay hiện lên màu xanh trắng, tiếng nói cũng đè nén xuống: “Anh biết, có một nơi không có người.”
Ôn Nịnh hài lòng cúi đầu, hai mắt cũng cong lên.
Cô chính là một người có tật xấu, cứ luôn thích xem một người có tính cách bảo thủ cùng thanh cao giống Thẩm Ngật ở trước cô không ngừng hạ thấp giới hạn cùng tự tôn.
Thẩm Ngật lái xe vào trong một công viên chưa được thi công xong, đài phun nước mới đào được một nửa, nền gạch cũng chưa lát xong, các loại vật liệu đá thép chồng chất lên nhau, xung quanh cũng không có một ngọn đèn đường nào.
Nơi này sớm đã hoang phế, có rất ít người qua lại. Huống chi hôm nay trời còn đổ mưa.
Xe dừng lại trong lùm cây, hai người từ ghế trước di chuyển xuống ghế sau.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, ngoài trời vẫn còn mưa, bọn họ ở trong không gian xe hơi ôm hôn nhau say đắm, hơi thở cứ lên lên xuống xuống.
Nước mưa đập vào lá cây tạo thành tiếng động, rồi từ lá cây nhỏ xuống nóc xe, bắn lên những tia nước nhỏ.
Tấm màn đen che khuất toàn bộ cảnh tượng trong xe.
Ôn Nịnh đẩy Thẩm Ngật ra, cúi người lấy đồ trong túi xách ở ghế phụ lái, mắt dây dày cao gót được móc lỏng lẻo ở mắt cá chân trắng nõn của cô, đung đưa ở trong tầm mắt của Thẩm Ngật, giống một chiếc thuyền nhỏ đang phiêu đãng.
Khi suy nghĩ của cô đang mơ mồ và khả năng phòng bị trở nên lỏng lẻo nhất, Thẩm Ngật nhịn không được mà bóp mặt cô, đem vấn đề vẫn luôn đè nén ở trong lòng hỏi thành lời, giọng nói của anh khàn khàn: “Ôn Nịnh, em có lừa dối anh không?”
Ở trong bóng tối anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, không muốn bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên gương mặt cô cho dù là nhỏ nhất.
Đồng tử của Ôn Nịnh hơi giãn ra, rất nhanh lại mê man nheo mắt lại trả lời: “Không có.”
“Không có thì tốt.” Thẩm Ngật hôn lên cái trán mướt mát mồ hôi của cô, cánh tay gầy nhưng rắn chắc của anh dùng sức ôm cô càng chặt hơn.
Nhưng ở một góc mà Ôn Nịnh không nhìn thấy, sắc mặt của anh lại tái nhợt đến vô cùng khó coi.
Thẩm Ngật không có biện pháp tiến vào, trong đầu của cô toàn là hình ảnh cô thân mật với người đàn ông khác.
Anh biết bản thân sẽ không hỏi được gì từ trong miệng của Ôn Nịnh, cho dù là anh hỏi thì cô cũng có vô vàn lý do để giải thích.
Ôn Nịnh đối phó với anh dễ như trở bàn tay.
Từ lần trước ở quán bar cho đến dấu hôn ở lần này, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Ôn Nịnh lại lừa gạt anh thêm một lần nữa, làm cho Thẩm Ngật vô cùng bất an, có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Anh sợ hai lần này đều là cùng một người, sợ Ôn Nịnh cùng với người kia là nghiêm túc.
Yêu cầu của Thẩm Ngật đối Ôn Nịnh rất thấp, anh có thể chấp nhận việc Ôn Nịnh giống như một học sinh, bởi vì cảm giác mới mẻ nhất thời mà có quan hệ không rõ ràng với người khác vài ba ngày, dù sao cô cũng không để tâm đến bọn họ, cảm thấy không thú vị nữa thì sẽ rời xa bọn họ.
Nhưng anh không thể chấp nhận được việc Ôn Nịnh yêu người khác.
Anh cũng chưa được cô yêu vậy thì cô làm sao có thể yêu người khác được chứ!
Sao Ôn Nịnh có thể yêu người khác được chứ.
Ôn Nịnh lười biếng mà ỷ ở trong lòng ngực của Thẩm Ngật, đôi mắt sáng ngời khẽ khép lại, lớp trang điểm hơi loạn, vài sợi tóc xoăn ướt át mồ hồ dính ở sườn mặt, lộ ra một vẻ đẹp hoang dại khác hẳn ngày thường.
Cửa sổ xe mở ra một chút, gió lạnh theo khe hở tiến vào, cuốn đi hơi nóng trong xe, mang theo hơi thở mát lạnh của đất trời tiến vào.
“Em hơi buồn ngủ.”
“Anh đưa em về.”
“Được.”
Ôn Nịnh ngồi trở lại ghế phụ, dựa đầu vào cửa sổ xe rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ngật đóng chặt cửa xe lại, xe chạy rất chậm, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu nhìn cô khi dừng đèn đỏ.
Ôn Nịnh mơ thấy một giấc mộng.
Trong giấc mơ, cô và mối tình đầu đang ở bên nhau.
Tuy rằng bọn họ không ở chung trường nhưng cách nhau cũng không xa.
Ôn Nịnh biết mối tình đầu hôm nay sẽ quét dọn phòng học trống cho nên liền muốn lén chạy đến đó để tạo bất ngờ cho anh.
Hoàng hôn ngày hôm đó giống như một bánh xe, sắc trời trở nên tối tắm, phía chân trời có một ánh sáng rực rỡ màu cam.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, mái tóc dài mượt mà xõa tung, đuôi tóc hơi xoăn. Một bím tóc nhỏ được kẹp ở trên trán, sau đầu được kẹp một chiếc kẹp tóc hoa cúc. Hai lọn tóc ở bên tai được nhuộm xanh, giống như một con yêu tinh nhỏ chạy ra khỏi khu rừng.
Sau giờ học, không có ai ở trường cả.
Chỉ có tiếng bước chân vui vẻ của cô, nhịp nhàng bước lên trên tầng.
Ôn Nịnh chạy thẳng đến cuối hành lang, đi vào trong một phòng học trống.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).