Biết Thẩm Ngật bận rộn với việc công tác, có khả năng rất cao thứ bảy anh sẽ tăng ca không về nhà.
Cho nên Ôn Nịnh lựa chọn đi gặp Lục Thư Dương vào thứ bảy.
Vừa đến cổng phụ của vịnh Minh Hồ, cô liền nhìn thấy Lục Thư Dương mặc quần áo bình thường chờ ở nơi đó.
Ôn Nịnh dừng xe hạ cửa kính xuống nói: “Lên xe đi.”
Lục Thư Dương mở cửa ngồi vào ghế phụ: “Chị, chị đổi xe rồi à?”
“Không có, xe của chị đang được bảo dưỡng, chiếc xe này là mượn của một người bạn.” Thật ra cô sợ nếu đi xe của chính mình thì sẽ bị Thẩm Ngật nhận ra.
Lục Thư Dương không nghi ngờ chút nào, bắt đầu chỉ đường cho cô: “Chị, từ nơi này rẽ trái, đi dọc theo bờ hồ, đến tòa nhà thứ năm là được.”
“Được.” Ôn Nịnh dựa theo lời cậu nói, chuyển động tay lái, chậm rãi đi vào con đường bên trong bờ hồ.
“Tới rồi.” Lục Thư Dương cởi bỏ đai an toàn đi xuống xe, nhấn nút, cửa gara được mở ra.
Ôn Nịnh lái xe vào trong, từ trong gara đi ra, cô đội một chiếc mũ rộng vành cùng kính râm, một tay cầm theo túi quà, một tay còn lại giữ lấy vành mũ, che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh tế nhỏ nhắn mà thôi.
“Chị mau vào phòng đi, đừng để bị nắng.” Lục Thư Dương cho rằng cô sợ bị cháy nắng cho nên vội vàng đưa cô vào trong nhà.
Ôn Nịnh nhấc váy đi vào trong phòng, sau khi cánh cửa phòng được đóng lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Uống một ngụm nước, Ôn Nịnh đem đồ đưa cho cậu: “Cái này là quà tặng dành cho lễ khai giảng, hai tháng trước nghe em nói muốn mô hình này mãi, chị liền mua giúp em.”
Lục Thư Dương mở túi ra, nhìn đến hoa văn đặc thù trên mô hình thì cậu liền biết đây chính là mô hình mà cậu đã ao ước từ lâu, đây là mô hình bản giới hạn, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Cậu không chờ được mà vội vàng mở hộp, nhìn thấy mô hình mà mình thích nhất đang ở trước mặt, đôi mắt của Lục Thư Dương liền sáng lên.
Cậu đem đôi giày sờ soạng ngắm nghía mất một lúc mới chịu bỏ xuống, kích động mà chạy tới ôm chặt Ôn Nịnh: “Chị à, em yêu chị chết mất, đây là mô hình trò chơi mà em thích nhất, em đã muốn mua từ lâu rồi, sao chị có thể mua được vậy?”
“Công ty game kia vừa đúng dịp hợp tác với bọn chị, cho mở một đường đi cho bọn chị.” Cánh tay của thanh niên giống như làm bằng sắt vậy, vừa rắn chắc lại vừa mạnh mẽ, Ôn Nịnh vỗ vỗ cánh tay của cậu, cười nói: “Này, buông ra, tóc của chị cũng bị em đè lên rồi.”
Lục Thư Dương vội vàng nới lỏng cái ôm nhưng trong lòng vẫn không kìm nén được mà vui mừng, nhịn không được cúi đầu hôn cô: “Chị, chị thật tốt!”
Chờ cậu bình tĩnh trở lại, Ôn Nịnh giống như lơ đãng hỏi một câu: “Nhà của em là tòa nhà thứ 16 đúng không? Tòa nhà bên cạnh là tòa thứ 17 à?”
Lục Thư Dương gãi gãi đầu trả lời: “Nhà của em hình như là ở hướng Đông. Chị, chị hỏi cái này làm cái gì?”
Ôn Nịnh âm thầm ghi nhớ phương hướng, cô đáp: “Không có việc gì, chị chỉ là tò mò mấy biệt thự ở đây bố trí như thế nào mà thôi.”
“Hình như là được xây dựng xung quanh hồ Nghiễn Trì, trên mạng có bản vẽ nhìn từ trên xuống, em đi tìm cho chị.”
“Không cần, chị chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
“Chị, em đưa chị đi tham quan nhà một chút nhé?”
“Được.”
Lục Thư Dương đưa Ôn Nịnh đi dạo một vòng quanh tầng một, sau đó lại đi lên tầng hai: “Bên này là phòng giặt, đây là phòng ngủ của bố mẹ em, tận cùng bên trong là phòng của em, bên ngoài có sân thượng có thể nhìn thấy hồ Nghiễn Trì, chúng ta cùng qua đó nhìn xem đi.”
Sân thượng rộng rãi trồng nhiều cây câu kì tử* đằng xanh tươi, ở giữa có lều để che nắng, bên dưới có đặt một chiếc ghế mây, cách đó không xa là mặt hồ sóng nước lóng lánh.
*Câu kì tử:Kỷ tử thuộc họ Cà, tên khoa học là Fructus Lycii và trong dân gian còn được gọi bằng câu khởi, khủ khởi, câu kỷ tử ninh hạ hay địa cốt tử,...
Phòng của cậu ở phía Tây nên không cần lo lắng sẽ bị Thẩm Ngật ở bên kia nhìn thấy.
Ôn Nịnh thả lỏng người nằm trên ghế mây, Lục Thư Dương kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô, gối lên chân cô, nói chuyện vô cùng thân mật.
Lục Thư Dương lôi kéo tay cô: “Chị, tuần sau em bắt đầu đi học, không biết có thể thường xuyên gặp mặt chị được hay không, chị sẽ không vì chuyện này mà thích người khác đấy chứ?”
“Không phải đã nói là chị sẽ đi đến gặp em rồi hay sao? Đừng nghĩ lung tung nữa.” Ôn Nịnh xoa đầu cậu trấn an.
Một lát sau, thiếu niên áo trắng rướn nửa người lên, nằm trong lòng người phụ nữ rồi khẽ hôn lên môi cô.
Văn Nghiêu đi ra từ trong phòng làm việc của Thẩm Ngật, vốn định đi ra ban công để hít thở không khí trong lành đồng thời hút một điếu thuốc, lại chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ thấy một cảnh tượng như vậy.
Lúc vừa nhìn thấy Ôn Nịnh, anh còn tưởng rằng bản thân anh hoa mắt nên nhìn nhầm. Nhưng khi dùng sức chớp mắt rồi nhìn lại một lần nữa, người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm đang chơi đùa vui vẻ với chàng thanh niên trẻ kia không phải Ôn Nịnh thì còn có thể là ai chứ?
Cô ấy vậy mà lại ở ngay bên cạnh nơi làm việc của Thẩm Ngật quang minh chính đại cười đùa cùng người khác. Là do cô không biết Thẩm Ngật làm việc ở tòa nhà bên cạnh hay là biết mà vẫn cố ý để cho Thẩm Ngật nhìn thấy?
Văn Nghiêu hít sâu một hơi, đem bao thuốc vừa mới lấy ra nhét lại vào trong túi, đi vào trong phòng làm việc.
Thẩm Ngật đang xem tài liệu, thấy anh nhanh như vậy đã trở về liền hỏi: “Sao lại quay lại sớm như vậy?”
Văn Nghiêu chột dạ đưa tay sờ lên cổ, đi đến chiếc ghế sô pha ở trước giá sách, anh ngồi xuống nói: “Đột nhiên không muốn hút thuốc nữa.”
Thẩm Ngật không để ở trong lòng, không để tâm mà tiếp tục xử lý công việc.
Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy hai người ở trên sân thượng, Văn Nghiêu liền đứng ngồi không yên, thường xuyên nhìn sang nhà bên cạnh.
Chỉ là giữa hai tòa nhà cũng có những khoảng cách nhất định, hơn nữa sân thượng nhà bên cạnh lại có rào chắn cùng cây xanh che phủ, anh ngồi ở nơi này cái gì cũng đều không nhìn thấy được.
Không biết hiện tại hai người kia đang làm cái gì, trong lòng Văn Nghiêu giống như có móng vuốt cào cấu, nóng không chịu được.
Anh vò đầu bứt tai, giống như con khỉ không chịu ngồi yên một chỗ, cuối cùng cũng làm cho Thẩm Ngật chú ý đến.
“Cậu làm sao vậy?” Thẩm Ngật nhăn mi lại, nhìn về phía anh đầy khó hiểu.
Văn Nghiêu vội vàng thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía tòa nhà bên cạnh nói: “Không có gì.”
Thẩm Ngật thấy anh đã nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, rõ ràng là có gì đó không bình thường liền quan tâm nói: “Cơ thể không thoải mái sao?”
Văn Nghiêu chần chờ đáp: “Có lẽ là có chút mệt.”
“Vậy cậu đi đến phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.”
�
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).