Ôn Nịnh còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã dán lên người của Văn Nghiêu.
Cô thuận thế đem bàn tay mơ hồ đặt lên bả vai của anh, dựa vào trong lòng ngực anh trêu chọc: “Anh sẽ không đến mức sa ngã dễ dàng như vậy chứ? Chỉ là hôn anh một cái anh liền cam tâm tình nguyện đội nón xanh cho anh em tốt của mình rồi.”
Thẩm Ngật cùng người trợ lý đã không còn ở nơi này, bọn họ không cần phải cẩn thận nữa.
Văn Nghiêu hơi dùng sức ở cánh tay, tráo đổi vị trí với người phụ nữ ở trong lòng ngực, đẩy cô vào tường.
Anh cúi đầu, nhìn qua thì giống như là muốn hôn cô nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ôn, Nịnh.”
“Tôi đột nhiên nhớ tới, trước đó anh nói anh đã có bạn gái rồi, cho nên chúng ta như vậy cũng coi như là lừa dối cả hai bên rồi có đúng không?” Ôn Nịnh biết rõ Văn Nghiêu còn đang độc thân nên mới cố tình nói như vậy.
Quả nhiên, Văn Nghiêu nghe được câu này, trong nháy mắt sắc mặt liền tối sần lại: “Em biết tôi đã có bạn gái còn đi trêu chọc tôi sao?”
Ôn Nịnh không thèm để ý mà nói: “Anh biết rõ là tôi có bạn trai rồi không phải vẫn ngoan ngoãn đứng im bất động để cho tôi hôn đó sao?”
Văn Nghiêu cau mày, giọng nói có hơi không tình nguyện nói: “Đó là bởi vì em uy hiếp tôi.”
“Nếu không phải anh đem tôi kéo vào trong thang máy vậy thì tôi lấy đâu ra cơ hội uy hiếp anh chứ?”
Văn Nghiêu á khẩu không trả lời được: “Tôi…”
Lòng bàn tay của Ôn Nịnh dán lên ngực anh, nâng chiếc cằm trắng nõn tinh tế lên, dùng đôi mắt cười nhìn về phía anh, giọng nói mềm mại quyến rũ động lòng người: “Một người đàn ông mang theo người phụ nữ của anh em kết nghĩa vào trong thang máy trống, anh dám nói anh không có một chút tâm tư nào, ai sẽ tin chứ?”
“Nếu anh đối với tôi không hề có chút suy nghĩ nào vậy thì anh sớm đã đem chuyện đó nói cho Thẩm Ngật biết rồi chứ không phải dùng chuyện này để uy hiếp tôi, lén tiếp xúc với tôi hết lần này đến lần khác.”
Văn Nghiêu bị cô nói như vậy liền cảm thấy xấu hổ không thôi, sắc mặt không ngừng nóng lên.
Chính ngay lúc anh đang suy nghĩ nên phản bác như thế nào, bỗng nhiên bị đối phương dùng lực đẩy bả vai, giọng nói của cô gái đột nhiên lạnh xuống: “Tránh ra.”
Anh theo bản năng lùi về sau nửa bước, Ôn Nịnh trực tiếp kéo mở cửa thang máy đi ra ngoài.
“Ôn…” Văn Nghiêu duỗi tay muốn ngăn cô lại
Cánh cửa thang máy sẽ tự động đóng lại, thân ảnh Ôn Nịnh mới vừa bước ra bên ngoài, cửa liền mạnh mẽ đóng lại.
Nếu không phải Văn Nghiêu kịp thời thu tay lại thì chắc chắn sẽ bị cửa kẹp tay.
Người phụ nữ này thật đúng là tuyệt tình, không sợ cô bị kẹp tay hỏng luôn sao?
Giây tiếp theo, Văn Nghiêu lại cảm thấy suy nghĩ này của anh thật buồn cười.
Bản thân anh cũng không phải là người yêu cô, sao cô lại phải để ý đến anh chứ?
Ngay cả bạn trai và tình nhân của cô cũng không chăm sóc được tốt, còn quản anh có tốt hay không hay sao?
Trong lòng Văn Nghiêu bất giác dâng lên cảm giác bực bội, trước khi rời đi, hai câu nói kia của Ôn Nịnh tựa như bùa chú cứ xoay vòng vòng quanh đầu của anh.
Tâm tư thầm kín, anh em tốt, lén tiếp xúc, nón xanh, thật không còn chuyện gì để nói mà.
Thời hạn giao bản thảo với công ty game mà phòng làm việc hợp tác đã đến gần, Ôn Nịnh chỉ mới hoàn thành bản vẽ của vai chính, còn những nhân vật trứng màu mà bọn họ yêu cầu cô vẫn chưa vẽ cho họ.
Một mặt là do trong khoảng thời gian này đơn đặt hàng quá nhiều, cô bận đến xoay vòng không có thời gian quan tâm đến nó. Nhưng còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn chính là tuy rằng là nhân vật trứng màu thì Ôn Nịnh cũng không nghĩ sẽ tùy tiện vẽ ứng phó.
Cô đối với công việc luôn luôn nghiêm túc, sẽ không làm ra những việc tổn hại danh tiếng.
Bởi vì công việc bận rộn cho nên mấy ngày hôm nay Ôn Nịnh cũng không để cho Thẩm Ngật ở qua đêm.
Thẩm Ngật cũng hiểu rõ sự vất vả của cô, ngày thường nếu không có việc gì cũng sẽ không chạy đến làm phiền cô.
Cuối tuần, Ôn Nịnh vốn định ở trong nhà không ra ngoài nhưng , kết quả Ôn Dĩ Đường gọi điện thoại đến kêu cô về nhà ăn cơm.
Lúc này cô mới nhớ tới hôm nay là Tết Trung Thu cho nên liền thu xếp công việc lái xe về nhà.
Thời điểm cô học cấp hai và cấp ba, bởi vì mẹ của cô vẫn luôn bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cô cho nên phần lớn thời gian Ôn Nịnh đều ở nhà của bà ngoại.
Nhà bà ngoại sống chính ở tầng trệt của một viện nhỏ các nhà Thẩm Ngật không xa, Ôn Nịnh thường xuyên lẻn ra ngoài sau khi bà ngoại đã ngủ.
Xe tiến vào trong con ngõ nhỏ dài ngoằn ngoèo, những dây leo đã ngả vàng quấn vào dây điện tạo thành những tấm che nắng tự nhiên, trên những bức tường cũng vẽ đầy những hình vẽ bằng phấn trắng.
Trên đường đi mấy ngôi nhà ngoài mặt đường đều mở toang cổng, ông cụ đang ngồi ở trước cửa nói chuyện gia đình, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu ‘chíp chíp’ từ trong lồng chim treo ở chỗ râm, trong nhà còn có tiếng chơi mạt chược vô cùng sôi nổi.
Ở một nơi bình thường lại náo nhiệt như vậy, thời gian dường như cũng chảy chậm hơn so với những nơi khác.
Ôn Nịnh cùng Ôn Dĩ Đường cùng ở trong nhà dùng cơm, sau khi ăn xong cơm tối mới rời đi.
Cô định quay lại chung cư của bản thân nhưng trên đường trong lúc nhất thời hứng khởi liền quyết định lái xe đến nhà của Thẩm Ngật nhìn xem một chút.
Mười năm đã trôi qua, không biết căn nhà hiện tại của bọn họ như thế nào.
Con đường ở bên cạnh quá hẹp không thể lái xe cho nên Ôn Nịnh liền để xe ở bên ngoài, đi bộ vào trong.
Con đường đất gập ghềnh, lầy lội khi mưa xuống trước kia hiện tại đã được lát bằng những phiến đá xanh phẳng lỳ, những bức tường bằng gạch đỏ cũ nát ngày xưa cũng được tu sửa lại.
Khắp nơi đều đã thay đổi, may mắn là những cây cổ thụ vẫn chưa bị chặt đi, vẫn đứng sừng sững ở chỗ cũ, đóng vai trò là một cột mốc đánh dấu.
Ôn Nịnh đi tới nơi mà trước kia Thẩm Ngật từng sống, cái sân được tu sửa đã rộng rãi hơn so với trước kia rất nhiều, trong nhà có ánh đèn, có lẽ có người ở nhà.
Ôn Nịnh lặng lẽ đến gần cửa lớn, qua khe hở nhìn vào bên trong nhà.
Cô không nhìn thẳng vào trong căn nhà mà nhìn ra một góc trong sân.
Sau đó liền nhìn thấy chiếc xích đu mà trước kia cô thường ngồi, vẫn được treo ở dưới gốc cây lựu.
Trái tim Ôn Nịnh khẽ run lên, không tự chủ được mà lộ ra ý cười.
Vốn cho rằng nơi này đã đổi thành người khác ở, Ôn Nịnh nhìn thấy chiếc xích đu xong thì chuẩn bị rời đi, ai ngờ vừa quay đầu lại liền đâm thẳng vào lồng ngực của người nào đó.
Khuôn ngực rộng lớn rắn chắc, hơi thở có hương thơm của gỗ tuyết tùng cùng hương thuốc lá nhàn nhạt, tràn đầy sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, vừa quen thuộc lại vừa dễ chịu.
Ôn Nịnh ngẩng đầu, va vào mắt chính là gương mặt đẹp trai quen thuộc.
Không ngờ anh lại có thể gặp được cô ở chỗ này, tròng mắt đen nhánh của Thẩm Ngật sáng lên, xuất hiện vài phần kinh hỉ: “Sao em lại ở chỗ này?”
Ôn Nịnh cũng không cảm thấy khó chịu, cô trả lời thật lòng: “Hôm nay em về quê ăn bữa cơm, thuận đường liền muốn đến đây nhìn xem. Còn anh thì sao, người nhà anh vẫn sống ở đây à?”
“Đúng vậy, bố của anh vẫn sống ở nơi này.”
Ôn Nịnh gật gật đầu.
Vừa rồi còn tưởng rằng chiếc xích đu kia vẫn được giữ lại là do ngẫu nhiên hiện tại xem ra là do Thẩm Ngật cố ý dặn dò.
“Vậy anh vào đi, em phải về rồi.”
“Anh tiễn em.”
“Được.”
Ôn Nịnh sóng vai đi cùng anh trên con đường mà anh đã đi vô số lần, cô nói đến chuyện lúc trước: “Khi đó em ghét nhất là đi trên con đường này vào những ngày mưa, vì nó sẽ khiến cho tất của em dính đầy bùn đất.”
Vì vậy khi đi qua nơi này vào một ngày mưa, Thẩm Ngật đều sẽ chủ động cõng cô trên lưng, và cô sẽ che ô cho anh.
Thẩm Ngật yên lặng lắng nghe.
Anh nhớ lại chuyện lúc đó, Ôn Nịnh thích chỉ vào nhánh cây trên mặt đất, bỗng nhiên ở bên tai anh kêu lên một tiếng: “Có sâu”, sau đó nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch đi vì sợ hãi, cô liền sẽ che miệng cười trộm, giống như con hồ ly nhỏ đã thực hiện mưu kế thành công.
Con đường này nói dài cũng không dài, bọn họ chưa nói được mấy câu đã đi hết rồi.
Điện thoại di động của Thẩm Ngật vừa đúng lúc vang lên, đoán chừng là người nhà gọi điện thoại cho anh.
“Xe của em dừng ở đó!” Ôn Nịnh chỉ về phía trước: “Không cần tiễn nữa, anh quay về đi.”
“Đi đường chú ý an toàn nhé.”
Ôn Nịnh ôm lấy anh, sau đó kiễng chân lên hôn lên môi anh: “Tạm biệt.”
Ngồi vào trong xe, đang chuẩn bị khởi động xe thì Ôn Nịnh bỗng nhiên bị thu hút bởi một cái lồng sắt.
Chiếc lồng sắt đặt ở bên cạnh cửa lớn, có vài đứa trẻ chạy xung quanh cái lồng nói chuyện ríu ra ríu rít, bỏ lá vào trong lồng.
Nhưng vật nhỏ trong lồng dường như không có phản ứng gì, vẫn nằm co ro ở trong góc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).