Đến cuối tuần, trạng thái
của Tần Sùng Vũ đã ổn định, Nhan Chiêu Nhược cũng trở lại trường học bình
thường.
Các bạn học cũng không
biết chuyện cô bị Trần Ngọc Hoa hãm hại tố cáo, thấy cô cuối cùng cũng xuất
hiện, lập tức hỏi cô mấy ngày nay đi đâu. Hùng Trân còn nói hôm đó cô bị giáo
viên chủ nhiệm gọi đi sau đó không quay lại nữa, mọi người đều cho rằng cô xảy ra
chuyện gì, hỏi giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm cũng tỏ ra bí mật,
khiến mọi người đều lo lắng cho cô.
Nhan Chiêu Nếu cân nhắc
đến danh dự của nhà trường, chỉ nói là trong nhà xảy ra chút chuyện, hiện tại
đã giải quyết xong, để mọi người không cần lo lắng cho cô, Hùng Trân vỗ vỗ ngực
nói không có việc gì là tốt rồi, nếu cô không đến lớp, mọi người thật sự sẽ hỏi
thăm địa chỉ chỗ ở của cô, sau đó cùng nhau đi thăm.
Nhan Chiêu Nhược dở khóc
dở cười, đồng thời lại rất cảm động mình có thể có được một đám bạn học tốt
bụng như vậy, vì thế cam đoan sẽ không bao giờ như vậy nữa, mọi người mới cười
trở lại chỗ ngồi.
Sau đó Nhan Chiêu Nhược
bỗng nhiên nghĩ đến, Hồng Xuân vì bị cảnh sát giam giữ, sẽ phải đối mặt với
tình huống bị trường học đuổi học, cũng giống như cô mấy ngày không đến lớp,
nhưng đối với sự biến mất của Hồng Xuân, các bạn học dường như hoàn toàn không
thèm để ý, ngay cả một câu cũng không nhắc tới cô ta, có thể nói là xem Hồng
Xuân như không khí cũng không sai.
Ngẫm lại lúc trước Hồng
Xuân coi như là người có xuất thân tốt nhất trong hệ tiếng Anh của bọn họ, tuy
rằng thành tích không tính là xuất sắc nhất, nhưng có thể thi đậu Kinh Đại
chứng tỏ năng lực bản thân cũng rất lợi hại, nhưng về sau bị cô từng bước giết
chết, còn biến mình thành tội phạm phải cải tạo bị Kinh Đại đuổi học, điều này
cũng thật đáng tiếc.
-
Giữa giờ nghỉ, Nhan Chiêu
Nhược lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi.
Đóng cửa phòng làm việc
lại, ngăn cách âm thanh ồn ào hỗn loạn bên ngoài, giáo viên chủ nhiệm bảo Nhan
Chiêu Nhược ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu hỏi: “Người họ hàng cứu em kia, hiện
tại hồi phục thế nào rồi?”
Nhan Chiêu Nhược cười
nhạt trả lời: “Anh ấy đã không còn gì đáng ngại, phiền thầy quan tâm ạ”
“May mà có cậu ấy cứu em,
nếu không ngày đó thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn, thầy tự nhiên phải ghi nhớ
trong lòng, cậu ta không sao là tốt rồi”
Giáo viên chủ nhiệm
chuyển đề tài: “Hôm trước các lãnh đạo nhà trường đã họp, quyết định chủ nhiệm
Hoàng cùng Trần Ngọc Hoa hãm hại em, sẽ bị điều đến phòng hậu cần chi nhánh, hồ
sơ cũng bị ghi chép lại, về sau sẽ không có cơ hội thăng chức trở lại, không
biết kết quả xử lý này em có hài lòng không?”
Nhan Chiêu Nhược còn có
thể nói gì hơn, Hoàng Tứ Nhãn dù sao cũng chỉ là phạm tội, cuối cùng cũng hãm
hại không thành công, hình phạt như vậy đã rất tốt rồi, kỳ thật cho dù nhà
trường không trừng phạt, chỉ để Hoàng Tứ Nhãn lén lút cúi đầu xin lỗi với cô
một cái, cô cũng không có cách gì với bọn họ.
Hoàng Tứ Nhãn có thể ngồi
vào vị trí chủ nhiệm huấn luyện Kinh Đại, sau lưng nhất định cũng có quan hệ,
nếu như cô một mực yêu cầu trường học khai trừ Hoàng Tứ Nhãn, nhất định sẽ
khiến cho bên ngoài chú ý, khiến cho chuyện xấu của Trần Ngọc Hoa cùng Hoàng Tứ
Nhãn lộ ra ngoài, cái này cũng giống như đuổi tận giết tuyệt. Cô chẳng những
chọc giận Hoàng Tứ Nhãn và nhân mạch phía sau, mà còn đắc tội với các lãnh đạo
trường luôn muốn bảo vệ vinh dự của nhà trường, những người này cố kỵ dư luận
bên ngoài không thèm quan tâm đến học tập của cô, tương lai cũng sẽ khó dễ sự
nghiệp của cô, cho nên chuyện này cứ mở một mắt nhắm một mắt mà cho qua.
Hơn nữa hai người cô muốn
trả thù chỉ có Trần Ngọc Hoa và Doãn Hồng, sau khi Hoàng Tứ Nhãn bị ban giám
hiệu nhà trường điều đi, sẽ không nằm trong phạm vi ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.