Sau khi Đổng Phong và Tống Xuân Yến rời đi, Nhan Chiêu Nhược cũng định trở về, hiện tại tâm trạng của cô rất phức tạp, hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt Tần Sùng Vũ, hơn nữa ở lại cũng không giúp được gì.

Kết quả là vừa đến cửa phòng bệnh, đặt tay lên nắm cửa, thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài vào trước, thư ký Lưu bước vào.

Cô còn chưa có phản ứng gì, ngược lại thư ký Lưu bên này đã giật mình một cái, vội vàng gật đầu hỏi: “Tiểu Nhan, muốn về à?”

Nói xong liền nghiêng người tránh sang một bên, muốn để cô đi trước.

Tiểu Lưu đến bây giờ vẫn chưa biết Nhan Chiêu Nhược và cấp trên của mình rốt cuộc có quan hệ gì, mà nhìn Nhan Chiêu Nhược chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người còn có khí chất sinh viên đại học. Tiểu Lưu đoán cô chắc chắn phải nhỏ hơn mình mấy tuổi, cho nên liền trực tiếp gọi cô là “Tiểu Nhan”

Nhan Chiêu Nhược cười ừ một tiếng, muốn phất tay nói tạm biệt, lại nghe được tiếng Tần Sùng Vũ trong phòng bệnh nói: “Bên ngoài sương mù, có vẻ rất lạnh, em đừng đi xe đạp nữa, lát nữa để Tiểu Lưu đưa em về đi”

Nhan Chiêu Nhược nói: “Không cần, xe của em để ở đây, sau này lại phải đến đây lái về, rất phiền”

Tiểu Lưu vừa nghe xong vội vàng ân cần nói: “Có thể để trong cốp xe, cô chờ một chút, tôi báo cáo công việc hôm nay cho tổ trưởng Tần, sau đó lập tức đi”

Nhan Chiêu Nhược gật gật đầu, lui về phòng ngồi xuống.

Cô nhìn thấy Tiểu Lưu mang theo một xấp tài liệu cùng tư liệu rất dày, tất cả đều giao cho Tần Sùng Vũ, đồng thời cũng báo cáo trong công việc, Nhan Chiêu Nhược chợt nhớ tới hai ngày trước khi họp ở bộ thương vụ, cô lỡ miệng nói có thể giúp đem tài liệu cần phê duyệt mang đến cho Tần Sùng Vũ, cũng may không khiến cho đồng nghiệp trong tổ dự án hoài nghi.

Khoảng thời gian này chăm sóc Tần Sùng Vũ đã thành thói quen, luôn theo bản năng để chuyện của anh ta ôm vào mình, nhận ra loại phản ứng theo bản năng này khiến cô có chút phiền não.

Cô ngồi ở bên cạnh, nhìn dưới lầu một hàng dài cây bạch quả mọc chồi non đến ngẩn người.

Tần Sùng Vũ ký tên vào văn kiện, thoáng nhìn thấy thân ảnh gầy gò nhàm chán của cô, trong lòng không biết tại sao lại mềm đi một chút, sau đó ma xui quỷ khiến từ trong miệng thốt ra một câu: “Khi nào rảnh rỗi, làm đậu phụ ủ cá đi, đã lâu rồi không ăn, gần đây rất thèm”

Đậu phụ ủ cá là món ăn địa phương ở chợ Ân Đông quê nhà bọn họ, bên trong sẽ thêm nước tương đậu nành do người dân địa phương tự làm, sau khi làm xong sẽ tản ra một mùi vị mặn k

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play