Ánh mắt Nhan Chiêu Nhược
ướt át, mang theo tức giận, cùng ánh mắt kinh ngạc của những người khác trong
khách sạn chạy vọt về khách sạn.
Khoảnh khắc quan hệ bị
phơi bày, trên thực tế hỗn loạn và nôn nóng hơn nhiều so với cô tưởng tượng,
bởi vì ngày cô đến thăm anh trong bệnh viện, cũng đã suy nghĩ kỹ càng nên đối
mặt với Tần Sùng Vũ như thế nào, đó chính là từ nay về sau hai người chỉ có thể
làm người nhà, chứ không thể là bạn đời thân thiết nhất của nhau.
Từng có cuộc hôn nhân u
ám thống khổ hơn hai mươi năm kiếp trước, kiếp này cô cho rằng sau khi ly hôn,
Tần Sùng Vũ có thể hiểu được nỗi đau trong lòng cô, nhưng lời nói của anh lộ ra
sự mờ mịt luống cuống, cô mới biết được, thật ra anh chưa từng hiểu.
Và cho dù anh có cố gắng
thế nào đi nữa, cũng không thể hiểu được.
Kinh nghiệm bị tổn thương
đó, mang lại cho cô những đau khổ về thể chất và tinh thần quá sâu sắc, và anh
chính là là người khởi xướng, chỉ cần đối mặt với anh, cô sẽ không bao giờ
quên.
Cô muốn có một ngôi nhà
ấm áp, muốn có một người bạn đời có thể đồng hành cùng mình, giúp mình giải tỏa
sự cô đơn, nếu quay đầu lại tái hợp với Tần Sùng Vũ, thì nỗi đau trước đây sẽ
là nguyên nhân làm cho mối quan hệ hôn nhân của họ như quả bom hẹn giờ. Khi nổ
tung, cô là người sẽ bị tổn thương tàn phá một lần nữa.
Có lẽ khoảng thời gian
trước thái độ do dự của cô, đã tạo thành hiểu lầm cho Tần Sùng Vũ, khiến anh
cho rằng cô cũng muốn ở cùng với anh một lần nữa, nhưng sao anh có thể đem quan
hệ giữa bọn họ ra ánh sáng mà không có sự đồng ý của cô như thế?
Tần Sùng Vũ không biết
làm như thế sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô sao?
Vừa nghĩ đến sau này chỉ
cần đi làm ở bộ thương mại, lúc nào cũng bị đồng nghiệp dùng ánh mắt tò mò đánh
giá và hỏi thăm, như vậy quan hệ giữa cô và Tần Sùng Vũ vĩnh viễn không thể
chân chính cắt đứt, cô vĩnh viễn cũng không thoát khỏi được bóng ma mà cuộc hôn
nhân đã mang đến cho cô.
Nếu như Tần Sùng Vũ có
thể hiểu được cô, lẽ ra anh không nên làm điều đó.
-
Mở khóa cửa phòng khách
sạn, nước mắt Nhan Chiêu Nhược cuối cùng không khống chế được mà rơi xuống, cô
rất cần một cơ hội trút giận.
Con người đều là động vật
bị cảm xúc khống chế, cô cần phát tiết, sau đó mới có thể suy nghĩ tiếp theo
nên làm sao bây giờ.
Cô tuyệt đối không thể để
Tần Sùng Vũ mang đến ảnh hưởng xấu đến công việc của mình.
Bỗng nhiên một bàn tay
thon dài từ bên ngoài vương vào, ngăn cản cánh cửa phòng sắp đóng lại.
Nhan Chiêu Nhược sửng sốt
một chút, sợ tới mức còn chưa kịp phản kháng, Tần Sùng Vũ đã cứng rắn chen vào,
tiếp theo đem cô ấn lên tường.
Có lẽ là do uống quá
nhiều rượu, nụ hôn của Tần Sùng Vũ vô cùng thô bạo, động tác dồn dập, ở trong
căn phòng tối tăm yên tĩnh còn có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh,
trong đó mang theo sự cấp bách cần trấn an, mãi đến khi Nhan Chiêu Nhược khoanh
tay lên vai anh, lấy tay gãi cổ anh, anh bị gãi cho đau, nụ hôn mới dần dần dịu
dàng xuống.
Cuối cùng Nhan Chiêu
Nhược thật sự không thở nổi, hung hăng cắn anh, rốt cuộc anh cũng buông cô ra,
ngẩng đầu lên.
Nhưng không có ý muốn
buông tha cho cô, bàn tay to chui vào từ dưới vạt áo, muốn đi vươn tay vào bên
trong cô. Nhan Chiêu Nhược hừ đau một tiếng, liên tiếp bị hành động của anh làm
cho chân mềm nhũn, cho đến giây phút cuối cùng, thật sự lại bị anh bắt được, âm
thanh của cô phát run, nửa khóc nửa nức nở: “Đừng”
Động tác trên tay Tần
Sùng Vũ bởi vì chữ này của cô mà dừng lại, anh chống lên trán cô, khàn giọng
nói: “Em cũng muốn anh, đúng không?”
Nhan Chiêu Nhược nhắm mắt
nghiêng mặt sang một bên, vài giây sau, hai tay chắn trước người, ngăn cách
khoảng cách hai người kề sát vào nhau.
Gân xanh trên trán Tần
Sùng Vũ nổi lên, bị động tác kháng cự của cô làm cho hoàn toàn không nhịn được,
bóp eo nhỏ của cô, dùng sức ôm cô vào lòng mình: “Rốt cuộc em làm sao mới có
thể đồng ý tái hợp, nói cho anh biết có được hay không, hửm?”
Nhan Chiêu Nhược lại mở
mắt ra, trong con ngươi đã khôi phục thanh tĩnh, lúc này tâm trạng tỉnh táo
lại, âm thanh cũng trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
“Em căn bản không yêu
anh, cho nên không thể tái hợp với anh, anh đừng như vậy nữa”
Trong bóng tối Tần Sùng
Vũ thở hổn hển, im lặng không tiếng động, sau đó Nhan Chiêu Nhược liền cảm giác
hai tay đặt ở trên eo mình đã biến mất.
Cô tiếp tục: “Em đã sẵn
sàng để nộp đơn xin học tập ở nước ngoài, nếu thủ tục suôn sẻ, có thể sẽ đi
sớm”
Tần Sùng Vũ: “Là bởi vì
quan hệ của anh, nên em mới xuất ngoại sao, em hận anh như vậy sao?”
Nhan Chiêu Nhược trả lời:
“Có lúc hận, có lúc lại không hận”
Thật ra khi yêu một người
sẽ không bởi vì hận mà biến mất, trước kia cô từng yêu Tần Sùng Vũ, nhưng đó là
ở thời kỳ thiếu nữ bồng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.