Tần Sùng Vũ kéo Nhan
Chiêu Nhược ra sau lưng, đôi chân dài cường tráng mạnh mẽ đạp vào ngực người
đàn ông hói đầu, lực đạo mạnh mẽ, người đàn ông bị đạp một đạp trực tiếp đập
vào vách tường, sau đó cơ thể liền mềm nhũn ngã xuống, trên mặt lộ vẻ thống
khổ.
Hồng Xuân không ngờ Tần
Sùng Vũ lại đột nhiên xuất hiện, thấy chuyện không thành, liền xoay người muốn
trốn vào trong hẻm nhỏ, lại bị thuộc hạ của Tần Sùng Vũ đuổi theo, đạp một cước
vào đầu gối, quỳ trên mặt đất.
Mặt Tần Sùng Vũ trầm như
nước, nói với thuộc hạ: “Cậu ở chỗ này canh trừng bọn họ, tôi dẫn em ấy đi báo
cảnh sát”
Người đàn ông ăn một thân
màu đen khiêm tốn gật đầu nói: “Được”
Tần Sùng Vũ liền quay đầu
lại, nhìn Nhan Chiêu Nhược phía sau, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể run rẩy,
hiển nhiên còn đang ở trong trạng thái kinh hãi.
Anh dừng một chút, đưa
tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, ôn nhu trấn an: “Không sao rồi, đừng sợ
nữa”
Nhan Chiêu Nhược ừ một
tiếng, không dám nhìn vào trong hẻm nhỏ nữa, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời
khỏi nơi này, cô theo bản năng rụt vào trong ngực Tần Sùng Vũ, sau đó hai người
định đi ra ngoài.
Ai ngờ còn chưa đi được
mấy bước, trong hẻm lại đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông, trong tay còn
cầm dao găm, Nhan Chiêu Nhược còn chưa kịp phản ứng, Tần Sùng Vũ đã chắn trước
người cô, nhấc chân đạp ngã một tên, nhưng tên còn lại đã lao về phía Nhan
Chiêu Nhược, Tần Sùng Vũ không kịp phản ứng, trong tình thế nguy cấp đành phải
xoay người ôm lấy Nhan Chiêu Nhược bảo vệ cô trong lòng, tránh cho cô bị
thương.
Tất cả chỉ xảy ra trong
tích tắc, thuộc hạ của Tần Sùng Vũ sông tới nắm tay người đàn ông đề tên đó nằm
sấp xuống, sau khi xác định không có ai mai phục bọn họ nữa, lập tức giúp Tần
Sùng Vũ kiểm tra chỗ bị dao găm dâm.
“Anh phải lập tức đến
bệnh viện”
Nghe được những lời này,
Nhan Chiêu Nhược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt Tần Sùng Vũ, thấy
trên mặt anh cũng không có vẻ thống khổ gì, liền nhìn ra phía sau, liền phát
hiện bên hông anh bị dao găm đâm vào, tuy rằng không đâm hết hoàn toàn, nhưng
chỉ cần liếc mắt một cái, Nhan Chiêu Nhược đã bị máu tươi đầm đìa này làm cho
sợ đến sởn tóc gáy.
“Tần Sùng Vũ, anh...” Ánh
mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Tần Sùng Vũ xoa đầu cô:
“Vấn đề không lớn, đừng khóc”
Nhan Chiêu Nhược cắn môi
ngăn nước mắt, hiện tại quả thật không phải lúc để khóc, cô ngậm ngùi bảo thuộc
hạ của Tần Sùng Vũ đỡ lấy anh, sau đó chạy ra ngoài đem chuyện vừa rồi trong
hẻm nhỏ nói cho giáo viên chủ nhiệm và thư ký Ngô trên xe, hai người nghe xong
sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vội vàng nhảy xuống xe chạy vào hẻm, hỗ trợ đưa
Tần Sùng Vũ lên xe, sau đó thương lượng một chút, để hai người bọn họ ở lại
canh trừng bọn Hồng Xuân, còn Nhan Chiêu Nhược liền ngồi xe cùng Tần Sùng V� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.