Tại đồn cảnh sát, Trần
Ngọc Hoa đang bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn để ghi chép tường trình, bỗng
nhiên bà ta xoay người quỳ xuống trước mặt Nhan Chiêu Nhược.
“Chiêu Nhược, tôi thừa
nhận người tố cáo cô là tôi, là tôi hồ đồ, tôi đáng chết, lại làm ra chuyện ác
độc như vậy, nhưng... nhưng cô có thể nể mặt Vinh Vũ đừng truy cứu tôi được
không, tôi biết sai rồi”
Trần Ngọc Hoa quỳ gối
trên sàn nhà lạnh lẽo, ngửa mặt khóc đầy nước mắt.
“Không phải cô thích Vinh
Vũ sao, sau này tôi sẽ không bao giờ ngăn cản hai người ở bên nhau nữa, cầu xin
cô ô ô... Nếu tôi cũng bị bắt, nhà chúng tôi sẽ xong đời, Vinh Vũ thật sự không
thể bị đả kích nữa... Ô ô...”
Nhan Chiêu Nhược rũ mắt
nhìn xuống khuôn mặt chật vật của bà ta, lạnh nhạt nói: “Trước khi bà tố cáo
hãm hại tôi, vì sao bà không nghĩ tới Doãn Vinh Vũ, nếu anh ấy biết ngay cả mẹ
mình cũng làm ra chuyện hạ lưu như vậy, chỉ sợ bị đả kích càng lớn”
Trần Ngọc Hoa khóc một
trận, trên mặt lộ ra vẻ mặt xấu hổ khó chịu, nhưng vẫn ôm bắp chân Nhan Chiêu
Nhược không buông.
Nhan Chiêu Nhược: “Thư
hương thế gia từng khiến Doãn Vinh Vũ tự hào, cha mẹ anh ta đều là người có tri
thức cao, đi tới đâu cũng được người ta tôn kính hâm mộ, nhưng bây giờ cha mẹ
anh ta đều phạm phải tội nghiệt khó có thể tha thứ, một trước một sau cùng nhau
vào tù, sau đó mẹ anh ta ngược lại còn cầu xin nạn nhân, muốn nạn nhân nể tình
tha thứ cho đứa con trai của mình, tôi chưa bao giờ nghe qua trò đùa nực cười
như vậy”
Nói xong Nhan Chiêu Nhược
khom lưng xuống, kề sát vào đôi mắt hoảng sợ của Trần Ngọc Hoa, âm thanh ôn nhu
giống như một trận gió.
“Thật ra tôi cũng rất lo
lắng cho Vinh Vũ, cuộc sống và sự nghiệp của anh ấy bây giờ toàn bộ đều thất
bại rối ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.