Trần Ngọc Hoa bị Nhan
Chiêu Nhược cầm dao dọa sợ, mấy ngày sau vẫn không bình tĩnh lại được, vừa nghĩ
tới liền nổi da gà, cứ nghĩ cảm thấy mình sẽ bị Nhan Chiêu Nhược cầm dao đâm.
Vì vậy bà hoàn toàn bỏ
qua ý định muốn Nhan Chiêu Nhược tiếp tục ghi âm băng tiếng Anh cho con trai
mình để cứu vãn chuyện làm ăn. Chỉ là, khi thấy Doãn Vinh Vũ ngày càng chán
nản, trong lòng bà vẫn đau khổ không thôi, cảm thấy chồng và con trai mình đều
bị Nhan Chiêu Nhược hại mất nửa mạng, chờ bà khôi phục tốt, nhất định phải nghĩ
cách khiến cho Nhan Chiêu Nhược đẹp mặt.
Tất cả bạn bè và gia đình
mặc dù vì những sóng gió gần đây, bọn họ đã không còn gần gũi như trước nữa,
nhưng bà vẫn là giảng viên của nhiều sinh viên chưa tốt nghiệp, vẫn còn rất
nhiều cách.
Hôm nay Trần Ngọc Hoa
bước nhanh trên đường, tay cầm một con cá chép mới mua, chuẩn bị về nhà làm cho
con trai ăn. Bà không dám đi chậm, nếu không gặp phải người quen biết, lại bị
đối phương dùng ánh mắt khinh miệt trào phúng đánh giá, bà thật sự chịu đủ rồi.
Kể từ khi chồng gặp
chuyện không may, lại bị Nhan Chiêu Nhược âm thầm để phóng viên chụp được hình
ảnh bà và con trai chật vật chạy trốn trước cửa tòa án, bây giờ hàng xóm xung
quanh cũng không thèm để ý đến bà nữa, giống như bà là một đống rác bẩn thỉu,
chướng mắt.
Trước đó, chỉ cần những
người hàng xóm nhìn thấy bà liền ân cần, vô cùng nhiệt tình với bà, mở miệng ra
là giáo sư Trần, hiện tại hoàn toàn ngược lại, lật mặt như bánh tráng. Trần
Ngọc Hoa cảm thấy rất lạnh lẽo, luôn lén lút hy vọng nếu có thêm một cơ hội
đứng lên thì tốt rồi, bà nhất định phải hung hăng đánh vào mặt những người hàng
xóm này, để cho bọn họ hối hận cũng không kịp.
Đáng tiếc chồng bà vì
buôn bán trẻ em mà vào tù, vết nhơ này vô luận thế nào ông ấy cũng không rửa
sạch được, ngay cả bà cùng con trai cũng không ngẩng đầu lên được.
Trần Ngọc Hoa tươi cười
chua xót đi về nhà, bỗng nhiên có một người nhảy ra trước mặt bà.
Trần Ngọc Hoa nhíu mày:
“Hồng Xuân?”
Từ sau khi Hồng Xuân và
trưởng phòng trưởng lừa gạt việc làm ăn của con trai bà, Doãn gia bọn họ liền
tuyệt giao với Hồng gia, hiện tại nhìn thấy Hồng Xuân, bà còn hận đến nghiến
răng nghiến lợi, cảm thấy đây chính là người như Nhan Chiêu Nhược ác độc đê
tiện.
Thật hối hận trước kia bà
còn coi Hồng Xuân như con gái nuôi của mình mà lo lắng, còn muốn tác hợp cô
cùng con trai, đúng thật là bị mù rồi.
“Thế nào, cô cũng đến xem
tôi bị chê cười sao?” Giọng điệu Trần Ngọc Hoa rất khó nghe.
Hồng Xuân nắm góc áo,
đáng thương nhìn bà: “Bác ơi, mấy ngày trước con ở trường nhìn thấy bác tìm
Nhan Chiêu Nhược, sau đó bị cô ta cầm dao dọa chạy mất, nhưng con thật sự không
có ý chê cười bác”
Trần Ngọc Hoa vẫn không
muốn đáp lại cô ta, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Hồng Xuân quay đầu nhìn
người đi đường xung quanh, ý bảo ở đây nói chuyện không tiện, sau đó xoay người
đưa bà đến một con hẻm không có người qua lại, mới hạ giọng nói: “Bác gái, cháu
đã sớm nói với bác, Nhan Chiêu Nhược không phải thứ tốt lành gì, nhưng bác lại
không quan tâm, hiện tại nhà bác bị cô ta làm cho rối loạn, con thấy ngay cả
xưởng băng của anh Vinh Vũ cũng sắp làm không nổi nữa, con th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.