Nhân viên tổ kinh tế Tần Sùng Vũ, trong tay mỗi người cơ bản còn phụ trách mấy hạng mục khác, cho nên theo công việc triển khai, nhân lực của tổ dự án nhập khẩu cao su tự nhiên rất nhanh không đủ dùng, nhất định phải tuyển thêm vài người nữa vào, hỗ trợ công việc.

Nhan Chiêu nhớ tới Tống Xuân Yến gần đây nhàn rỗi không có việc gì, sau khi trở về trường liền hỏi Tống Xuân Yến có muốn đến tổ dự án hay không, thù lao nhất định là ít, nhưng chắc chắn là có thể học được không ít thứ, Tống Xuân Yến nghe xong liền đồng ý hai tay tỏ vẻ muốn đi, cô vốn là học kinh tế, có thể vào bộ thương mại học tập, nằm mơ cũng có thể cười được.

Vì thế ngày hôm sau Nhan Chiêu Nhược liền trực tiếp dẫn Tống Xuân Yến đến, Tần Sùng Vũ đúng lúc ở tổ dự án, liền để anh tự mình phỏng vấn một chút, sau đó giữ Tống Xuân Yến lại.

Lúc ăn cơm trưa, Nhan Chiêu Nhược dẫn Tống Xuân Yến đến căng tin bộ thương vụ nhận cơm, tổ dự án làm việc nhiều muốn chết, các cô căn bản không có thời gian ở trong căn tin chậm rãi ăn cơm, cho nên sau khi nhận xong phải mang về văn phòng tổ dự án ăn.

Trên đường đến căn tin, Tống Xuân Yến nhìn các nhân viên xung quanh qua lại, trong đó có rất nhiều nam nhân mặc âu phục thắt cà vạt, nữ nhân cũng mang quần áo xinh đẹp, đi giày cao gót, cùng người ngoài đường như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, không khỏi âm thầm kinh ngạc nơi này đúng là bộ thương vụ, khắp nơi tràn ngập tinh anh, mọi người luôn duy trì trạng thái hoàn mỹ, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy áp lực rất lớn, rất ngộp thở.

Không kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, Tống Xuân Yến một bên hạ giọng nói với Nhan Chiêu Nhược: “Người của tổ dự án chúng ta, không biết quan hệ giữa cậu và tổ trưởng Tần sao?”

Lúc trước Tống Xuân Yến đã gặp Tần Sùng Vũ vài lần, nhưng cũng không nói chuyện riêng với anh, hôm nay khi được Tần Sùng Vũ phỏng vấn còn tưởng rằng anh sẽ nể mặt Nhan Chiêu Nhược, có thể ôn hòa với mình một chút, cô liền ngây ngốc ha hả chào hỏi người ta nói lại gặp mặt. Ai biết tần Sùng Vũ vẻ mặt nghiêm túc, đưa ra vấn đề cao thâm, làm cho lông tơ của cô dựng thẳng lên, trái tim suýt nữa nhảy lên cổ họng, cũng may cuối cùng được giữ lại. Nhưng Tống Xuân Yến cũng không dám tùy tiện cười ngây ngô với Tần Sùng Vũ nữa, xưng hô cũng trở nên đặc biệt tôn kính, e sợ Tần Sùng Vũ mặt sắt nghiêm túc, sẽ thật sự vì mình không làm tốt, trực tiếp ném cô từ tổ dự án đá ra ngoài, vậy thật đáng xấu hổ.

Nhưng buổi sáng làm việc, Tống Xuân Yến lại phát hiện Tần Sùng Vũ đối với Nhan Chiêu Nhược cũng không có bất kỳ điểm gì đặc biệt, hai người ngay cả trao đổi ánh mắt cũng rất hiếm thấy, các đồng nghiệp khác ngoại trừ nghỉ ngơi ngắn ngủi nói chuyện cười nói vài câu, lúc làm việc đều liếc mắt một cái với Nhan Chiêu Nhược, làm cho cô không khỏi tò mò. Dù sao với tác phong nghiêm túc cường thế của Tần Sùng Vũ, có thể thấy được đồng nghiệp khi làm việc đều rất sợ anh, vậy nếu biết quan hệ giữa anh và Nhan Chiêu Nhược, không nổ tung mới là lạ, sao có thể như không có chuyện gì xảy ra?

“Khi nào lòng hiếu kỳ của cậu cũng mạnh mẽ như vậy” Nhan Chiêu Nhược dở khóc dở cười: “Bọn họ không biết, cso điều hiện tại tớ cũng không liên quan đến anh ta, trước kia những chuyện kia đều đã qua, không cần phải nhắc tới. Hơn nữa dự án này bận rộn xong tớ liền trở về khoa dịch thuật, cho nên giả vờ không quen biết tương đối tốt, có thể tránh được rất nhiều phiền toái, nếu không phải giải thích hết lần này đến lần khác, chậm trễ công việc”

Tống Xuân Yến chép miệng: “Trách không được, buổi sáng lúc tổ trưởng Tần phỏng vấn tớ, tớ thiếu chút nữa cho rằng hai người lại cãi nhau, sợ tới mức không dám nhúc nhích, chỉ sợ anh ta tìm cớ đuổi tớ đi”

“...... Anh ta sẽ không làm thế” Nhan Chiêu Nhược suy nghĩ một chút nói.

“Sẽ không sao, vậy xem ra cậu cho rằng nhân phẩm của tổ trưởng Tần vẫn không tệ?”

Nhan Chiêu Nhược không nói gì mím môi trừng mắt nhìn cô, Tống Xuân Yến vội vàng cười tỏ vẻ không dám đem chuyện của bọn họ ra đùa nữa.

Đến căn tin xếp hàng lấy đồ ăn xong ra ngoài, Tống Xuân Yến bỗng nhiên dùng cánh tay chọt chọt cô: “Cậu nhìn bên phải đi”

Nhan Chiêu Nhược sửng sốt một chút, liền nhìn qua, phát hiện Tần Sùng Vũ đang ngồi cùng một chỗ với một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, khí chất ôn hòa, vừa ăn cơm vừa nói chuyện gì đó.

Cô quay đầu lại, nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy?”

Tống Xuân Yến hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện Tần Sùng Vũ rồi lại nhìn cô: “Cậu có biết người đàn ông đối diện tổ trưởng Tần không, tên anh ta là gì, là bộ phận nào?”

Nhan Chiêu Nhược: “Tôi không biết”

Sau khi đến Bắc Kinh, Tần Sùng Vũ hầu như đã tìm hiểu toàn bộ người và chuyện bên cạnh cô, còn cô chỉ gặp mỗi giáo sư Lục của Tần Sùng Vũ, những thứ khác hoàn toàn không biết gì cả.

Đương nhiên, là bởi vì cô không có hứng thú mà thôi.

Tống Xuân Yến lại nhìn vài lần mới thu hồi tầm mắt: “Chậc chậc, bộ dạng thật đẹp trai”

Nếu lúc này Nhan Chiêu Nhược đang uống nước, chắc chắn sẽ bị sặc một trận: “Coi trọng người ta sao?”

“Điên à, tớ là một con tôm nhỏ chưa tốt nghiệp, người ta có thân phận gì chứ, có thể ăn mặc như vậy ngồi ở nơi này ăn cơm, khẳng định cũng rất khó lường, tớ chỉ nhìn một chút mà thôi”

-

Tống Xuân Yến nói là chỉ nhìn một chút, không được mấy ngày, đã bị Nhan Chiêu Nhược phát hiện cô bạn mình vậy mà cùng người trước kia ngồi ăn cùng Tần Sùng Vũ đang nói nói cười cười cùng nhau ăn cơm, cử chỉ tương tác của hai người tuy rằng nhìn qua cũng không có gì mập mờ, lúc nói chuyện vẻ mặt lại rất quen thuộc, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, luôn làm cho người ta cảm thấy tim hồng bay loạn giữa hai người này.

Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, không rõ quan hệ giữa hai người này ngắn ngủi mấy ngày như thế nào đột nhiên tăng vọt.

Lilly nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi ngạc nhiên: “Bạn học của cậu sao lại chơi tốt với Đổng Phong như vậy?”

“Đổng Phong? Cậu có biết anh ta sao?” Nhan Chiêu Nhược hỏi.

“Đúng vậy, anh ta là đồng nghiệp của phòng nghiên cứu phát triển kinh tế của tổ trưởng Tần, gần đây thường xuyên có việc tới tìm tổ trưởng Tần, rất ít nói, nghe các đồng nghiệp khác nói, người của phòng phát triển so sánh đặt biệt hiệu cho Đổng Phong là Nhị Lãng liều mạng, còn Đại Lãng liều mạng, chính là tổ trưởng Tần”

“......”

Đại Lãng?

Biệt danh thật nguy hiểm.

“Tôi cũng không rõ lắm, bọn họ chắc là đang nói chuyện công việc” Nhan Chiêu Nhược nói.

Cô còn phả

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play