Sáng sớm tỉnh lại, Nhan
Chiêu Nhược đi ra từ trong phòng, liền nhìn thấy Tần Sùng Vũ mang tạp dề, đang
xào rau trong phòng bếp.
Cô không phải chưa từng
thấy Tần Sùng Vũ nấu cơm, chỉ là vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy một màn này, cảm
giác bất đồng thật sự quá mạnh, không khỏi ngẩn người, khiến Tần Sùng Vũ quay
đầu lại nhìn.
“Dậy rửa mặt đi, bữa sáng
sắp xong rồi”
“À”
Nhan Chiêu Nhược xoa xoa
đôi mắt buồn ngủ, trở về đánh thức Tiểu Di, giúp cô bé thay quần áo, sau đó
liền cùng nhau ra ngoài đánh răng rửa mặt, lúc vào phòng khách, Tần Sùng Vũ đã
dọn sẵn đồ ăn lên bàn.
Một đĩa bánh bò chiên
vàng giòn, một đĩa cà chua xào cà chua, một đĩa salad dưa chuột và hai quả
trứng vịt muối nóng hổi, trong bát còn có cháo được nấu mềm và ngọt ngào.
Tầm mắt Nhan Chiêu Nhược
đảo qua bàn ăn, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Tần Sùng Vũ đi tới đi lui bên
ngoài, hẳn là chuẩn bị trước cho bữa sáng ngày hôm nay, nếu không buổi sáng vội
vàng như vậy, nhất định là là không kịp.
Cô không nói lên lời khen
ngợi gì, chỉ có thể nói một tiếng đơn giản cảm ơn, liền ngồi xuống bàn giúp
Tiểu Di ăn sáng.
Sau khi ăn sáng, Tiểu Di
sẽ đến nhà trẻ, Tần Sùng Vũ lái xe đưa cô và Tiểu Di cùng nhau ra ngoài.
Đứng ở cửa nhà chờ Tần
Sùng Vũ lái xe tới, Tiểu Di nắm lấy tay cô, nhõng nhẽo hỏi: “Chị ơi, tối nay
chị có ở đây nữa không?”
Nhan Chiêu Nhược nhìn ra
Tiểu Di mà không nỡ, liền có chút đau lòng, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ
quan tâm, sau khi cha kết hôn lần hai lại trực tiếp có mẹ ké, hiện tại khổ tận
cam lai được Tần Sùng Vũ nhận nuôi, tuy rằng không phải cơm áo, cũng coi như có
tình cảm của cha từ Tần Sùng Vũ, nhưng tình thương từ mẹ lại không có. Mà cô
lại không có khả năng vì Tiểu Di mà ở lại bên này, cho nên đối mặt với câu hỏi
này, cô cũng có chút áy náy.
Lúc này Tần Sùng Vũ lái
xe tới, hai người vừa chuẩn bị lên xe, liền có một người hàng xóm bưng chậu đi
ra, cười hỏi: “Sùng Vũ còn có con gái sao?”
Vừa nói, vừa dùng ánh mắt
tò mò đánh giá Nhan Chiêu Nhược, tựa như đang suy đoán sao sáng sớm cô đã đi ra
từ trong nhà Tần Sùng Vũ, còn cùng quan hệ thân thiết với Tiểu Di như vậy.
Nhan Chiêu nhược không
thích loại ánh mắt đánh giá này, có chút không vui, liền mỉm cười gật gật đầu,
sau đó mang theo Tiểu Di lên xe.
Tần Sùng Vũ trả lời người
hàng xóm kia: “Không có, đây là con con gái nuôi của tôi, tên Tiểu Di. Anh đã
ăn gì chưa?”
“Ha ha, ăn rồi, vừa rồi
cách cửa nghe thấy Tiểu Di gọi chị chị, tôi còn tưởng rằng cậu còn có vợ” Hàng
xóm mỉm cười và giải thích.
Tần Sùng Vũ nói: “Vậy
chúng tôi đi trước, gặp lại sau”
“Ừ, gặp lại sau”
Tần Sùng Vũ lái xe ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.